Âm thầm

Đã mấy sầu lên tháp chín từng
Tưởng hồn hoa cỏ khóc rưng rưng
Ai đem mưa bụi giăng đầu ngõ
Cho nắng dừng chân đợt cuối cùng

Như mộng tàn phai giữa cuộc đời
Võ vàng, hiu hắt tiếng chuông rơi
Đếm bước âm thầm, sen nở trắng
Mà lòng tôi tưởng đã đầy vơi

Tôi biết từ đâu tôi đến đây
Và rồi tôi sẽ khóc chiều nay
Để nghe sóng vỗ, triều lên gió
Khi biển trần gian ngợi đọa đày

Tôi buồn ngơ ngẩn giữa mênh mông
Nắng táp, mưa sa chốn bụi hồng
Từng đợt sóng xô, từng bọt sóng
Sao mà rốt cuộc vẫn hoàn không?

Tôi thấy hồn tôi lơ lững bay
Và từng hạt cát chuyển mình say
Có khi nắng ngủ hoàng hôn xuống
Tôi nắm bình minh trong cánh tay

Hàng vạn tinh cầu vỡ dưới chân
Cho tôi đứng lại giữa dương trần
Lạnh lùng tôi giết mình tôi chết
Để tiếng chuông chùa dõng dạc ngân

D.N.


Page last modified on June 07, 2016, at 08:31 AM