DN.ĐẦUXUÂNKHAIBÚT History
Hide minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-78:
!!ĐẦU XUÂN KHAI BÚT
Con ơi: “Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho người khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối"-VICTOR HUGO.
Trăm hoa đua nở buổi xuân sang\\
Nhắc nhở cho con mẹ ước rằng\\
Măng luôn đứng thẳng đời tươi sáng\\
Trước vạn phong ba, phải vững vàng!\\
\\
Con của mẹ khi bước vào cuộc sống\\
Hãy nghĩ xem con lựa chọn thế nào?\\
Đã làm người không thể tránh được đâu\\
Gặp cảnh khổ, làm thế nào đây nhỉ?\\
\\
Nếu yếu đuối trước cảnh đời dâu bể\\
Con phải tìm mọi cách để vượt qua\\
Mạnh mẻ lên, đừng ngần ngại nhẩn nha\\
Con phải vững tay chèo khi vượt sóng\\
\\
Phải cố gắng không phút giây lơi lõng\\
Mà cuộc đời sẽ dìm xuống vực sâu\\
Lỡ sa chân, con phải biết ngoi đầu\\
Và định hướng sau lần con lỡ bước\\
\\
Đã vấp ngã, cần phải nhìn sau trước\\
Tìm hướng nào mình phấn đấu vươn lên?\\
Không đầu hàng, mạnh mẽ bước lên trên\\
Con phải tự khẳng định mình con nhé!\\
\\
Phải khôn khéo tự tìm ra mọi lẽ\\
Một kho tàng vốn sống đấy con ơi\\
Cảnh khổ mà con đang gặp ở trên đời\\
Ai cũng phải đi qua và nếm trải\\
\\
Phải cố gắng tự tin đừng sợ hãi\\
Phải vững vàng đứng thẳng trước phong ba\\
Măng và tre phải chứng tỏ như là\\
Người quân tử, kẻ anh tài xuất chúng\\
\\
Khi lèo lái phải cầm chèo cho vững\\
Vượt phong ba, con là đuốc soi đường\\
Dù đói nghèo con phải sống hiền lương\\
Đừng tham vọng mà sa chân lỡ bước\\
\\
Lời mẹ nói, ước mong con làm được\\
Chúc con một năm mới bình yên\\
Gieo nhân lành con sẽ có thiện duyên\\
Sẽ hạnh phúc, dù gặp nhiều thử thách!\\
\\
Gặp cảnh khổ, càng kiện toàn nhân cách\\
Bậc anh tài “hữu xạ tự nhiên hương?”\\
Mẹ mong con lựa chọn một con đường\\
Để mãi mãi làm người cho xứng đáng\\
\\
Không hổ thẹn cùng đất trời tươi sáng\\
Một đời người giữa bạch nhật thanh thiên\\
Đời của con? Con làm chủ đương nhiên\\
Phải nhận rõ quyền của mình con nhé!\\
\\
Con phải sống với tình người đẹp đẽ\\
Đời vô thường, tiền bạc chẳng đem theo\\
Khi trở về cát bụi có gì đâu?\\
Sẽ bỏ lại, tay không về với đất!\\
\\
Khi còn sống thời gian là quí nhất!\\
Đã qua đi không trở lại bao giờ\\
Một đời người ngắn ngủi chớ thờ ơ\\
Mà bỏ phí thời gian trôi vô ích!..\\
\\
Phải phấn đấu lập nên nhiều thành tích\\
Giúp cho đời, và ích nước lợi dân\\
Ơn mẹ cha, ơn Tổ quốc Việt Nam\\
Con đã nợ khi vào đời, con nhé!\\
\\
Mẹ của con\\
Trần Hồng Yến\\
(Xuân Quý Mùi 2003)
Con ơi: “Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho người khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối"-VICTOR HUGO.
Trăm hoa đua nở buổi xuân sang\\
Nhắc nhở cho con mẹ ước rằng\\
Măng luôn đứng thẳng đời tươi sáng\\
Trước vạn phong ba, phải vững vàng!\\
\\
Con của mẹ khi bước vào cuộc sống\\
Hãy nghĩ xem con lựa chọn thế nào?\\
Đã làm người không thể tránh được đâu\\
Gặp cảnh khổ, làm thế nào đây nhỉ?\\
\\
Nếu yếu đuối trước cảnh đời dâu bể\\
Con phải tìm mọi cách để vượt qua\\
Mạnh mẻ lên, đừng ngần ngại nhẩn nha\\
Con phải vững tay chèo khi vượt sóng\\
\\
Phải cố gắng không phút giây lơi lõng\\
Mà cuộc đời sẽ dìm xuống vực sâu\\
Lỡ sa chân, con phải biết ngoi đầu\\
Và định hướng sau lần con lỡ bước\\
\\
Đã vấp ngã, cần phải nhìn sau trước\\
Tìm hướng nào mình phấn đấu vươn lên?\\
Không đầu hàng, mạnh mẽ bước lên trên\\
Con phải tự khẳng định mình con nhé!\\
\\
Phải khôn khéo tự tìm ra mọi lẽ\\
Một kho tàng vốn sống đấy con ơi\\
Cảnh khổ mà con đang gặp ở trên đời\\
Ai cũng phải đi qua và nếm trải\\
\\
Phải cố gắng tự tin đừng sợ hãi\\
Phải vững vàng đứng thẳng trước phong ba\\
Măng và tre phải chứng tỏ như là\\
Người quân tử, kẻ anh tài xuất chúng\\
\\
Khi lèo lái phải cầm chèo cho vững\\
Vượt phong ba, con là đuốc soi đường\\
Dù đói nghèo con phải sống hiền lương\\
Đừng tham vọng mà sa chân lỡ bước\\
\\
Lời mẹ nói, ước mong con làm được\\
Chúc con một năm mới bình yên\\
Gieo nhân lành con sẽ có thiện duyên\\
Sẽ hạnh phúc, dù gặp nhiều thử thách!\\
\\
Gặp cảnh khổ, càng kiện toàn nhân cách\\
Bậc anh tài “hữu xạ tự nhiên hương?”\\
Mẹ mong con lựa chọn một con đường\\
Để mãi mãi làm người cho xứng đáng\\
\\
Không hổ thẹn cùng đất trời tươi sáng\\
Một đời người giữa bạch nhật thanh thiên\\
Đời của con? Con làm chủ đương nhiên\\
Phải nhận rõ quyền của mình con nhé!\\
\\
Con phải sống với tình người đẹp đẽ\\
Đời vô thường, tiền bạc chẳng đem theo\\
Khi trở về cát bụi có gì đâu?\\
Sẽ bỏ lại, tay không về với đất!\\
\\
Khi còn sống thời gian là quí nhất!\\
Đã qua đi không trở lại bao giờ\\
Một đời người ngắn ngủi chớ thờ ơ\\
Mà bỏ phí thời gian trôi vô ích!..\\
\\
Phải phấn đấu lập nên nhiều thành tích\\
Giúp cho đời, và ích nước lợi dân\\
Ơn mẹ cha, ơn Tổ quốc Việt Nam\\
Con đã nợ khi vào đời, con nhé!\\
\\
Mẹ của con\\
Trần Hồng Yến\\
(Xuân Quý Mùi 2003)