!!BỐN ĐIỀU CHÂN LÝ Có ai làm kiếp con người\\ Sanh – già – bệnh – tử tránh ngoài được không?\\ Biết gì khi mới lọt lòng\\ Đã mang tiếng khóc vào trong biển đời?\\ Chữ sanh nào dễ con ơi\\ Mẹ đau đớn lắm con thời mới an\\ Mẹ con dù được chu toàn\\ Vào trong kiếp sống muôn ngàn chông gai\\ Nắng mưa ấm áp đêm ngày\\ Vượt bao cơn bệnh sánh tày núi non!\\ Khó khăn mới được vuông tròn\\ Vượt qua tuổi trẻ đã toan về già\\ Chân chồn, mõi gối, nhăn da,\\ Lưng còng, răng rụng, mắt lòa khổ thân\\ Kiếp người như áng phù vân\\ Tang thương dâu bể có ngần ấy thôi!\\ Mới vừa mở mắt chào đời\\ Mà nay tóc bạc ra người già nua\\ Mới vừa chập chững ngây thơ\\ Sớm chiều thoáng chốc mắt mờ tay rung\\ Tử thần đến rước ung dung\\ Trăm năm cũng một chữ không kiếp người!\\ Không ai có mãi trọn đời\\ Cái gì thành trụ cũng rồi hoại không!\\ Bốn điều chân lý chưa thông?\\ Sao còn bám mãi giữa giòng trầm luân?\\ Sóng to, gió cả chập chùng...\\ Vô thường chợt đến mệnh chung đã đành\\ Nghiệp lành, nghiệp dữ theo nhanh\\ Trầm luân như bóng như hình khó tan\\ Oan khiên lớp lớp hàng hàng\\ Vô minh khó chọn đúng đường mà đi\\ Oan gia gặp lại có khi\\ Trả vay, vay trả có gì lạ đâu?\\ Làm sao tránh khỏi đối đầu?\\ Hại người, người hại tránh đâu được nào!\\ Nghĩ thương cho kiếp lao đao\\ Chúng sinh biển khổ ba đào triền miên\\ Phật tìm đường giải oan khiên\\ Chỉ cho duyên cớ và khuyên một điều\\ Hận thù dù lớn bao nhiêu\\ Trả vay, vay trả chẳng tiêu chut nào!\\ Chi bằng tha thứ cho nhau\\ Hận sâu chấm dứt, thù sâu không còn!\\ Mọi người thông cảm nhau hơn\\ Sống chung như một bản đàn dịu êm\\ Đó là đời sống thần tiên\\ Đó là vĩnh cửu – Niết Bàn là đây\\ Mong sao có được một ngày\\ Thế gian hòa điệu thiên tai ngọt ngào\\ Cha lành dù ở trên cao\\ Miễm cười thân ái thở phào vô – ưu!\\ \\ Trần Hồng Yến