E ấp
Tôi lạy không gian đừng ủ rủ
Những nhiều thương nhớ ngập hồn tôi
Em yêu anh và ngại ngùng câm nín
Yêu trong lòng nên chuốc khổ vào thân
Tay đan nhau anh hỡi khó vô ngần
Em muốn nói như trót là con gái
Tình! riêng em như gió ngàn vụng dại
Cõi yêu đương e ấp mộng ban đầu
Lạnh vai gầy khi ánh mắt trao nhau
Đường diệu vợi, em đi về lối cũ
Biết chăng anh, những đêm dài không ngủ
Bến tâm hồn nghe gió lạnh vào tim
Nép cô đơn bên gối mộng êm đềm
Đời cách trở cho tình thêm vướng bận
Yêu làm chi cho đời vương khổ hận
Tự hỏi lòng và khẽ gọi anh ơi!
Nguyền yêu anh qua vạn kiếp luân hồi
Em tự nhủ chờ anh dù mãi mãi
Em không nói vì đã là con gái
Không được quyền lưu luyến với yêu thương
Trót yêu anh và trót đã gây buồn
Lên khóe mắt cả khối tình vô vọng
Nếu yêu em, hãy mang về lẽ sống
Em vẫn chờ anh nói, nói đi anh
Cho đời em thắm lại chuỗi ngày xanh
Hoa sẽ nở tươi bên ngàn xác pháo
D.N.