DN.LờiMởĐầu History

Show minor edits - Show changes to output - Cancel

Changed lines 11-29 from:
Trước đây, lá đã tự nó reo vui trên cành, với sương, với gió. Rồi yêu đương mặn nồng cùng bướm, cùng hoa. Lá cũng như em, cũng như tôi, cũng như tất cả chúng sinh
to:
Trước đây, lá đã tự nó reo vui trên cành, với sương, với gió. Rồi yêu đương mặn nồng cùng bướm, cùng hoa. Lá cũng như em, cũng như tôi, cũng như tất cả chúng sinh hữu hình rồi tan biến, vì lá đã yêu đời, tham lam trong cuộc sống, nhưng cuối cùng, tất cả đều tan biến thật nhanh... lá chẳng được gì !

Lá rụng !

Em đang nghĩ đến kiếp sống, đến hạnh phúc và khổ đau, đến tử biệt, sinh ly... hay một ngày em sẽ già nua cằn cỗi ?

Lá rụng !

Em không nói được gì ngoài sự im lặng, suy tư. Tôi biết và tôi hiểu em, vì tôi cũng đang là em hiện tại. Tôi đang rung cảm và tôi đang lo sợ khi nhìn lá rụng, vì nhựa sống đang tuôn trào ồ ạt trong người tôi, trong hồn tôi, cho nên tôi sợ đánh mất, vi tối biết, em ơi, lá phải rụng mà !

Chúng mình đang thản nhiên, đang hồn nhiên trên một lộ trình rụng đầy xác lá...

Lá rụng !

Xui người ta nghĩ đến cái chết đang khi người ta còn sống. Đó là vấn đề siêu hình, không có sự giải thích nào thỏa đáng bằng sự im lặng của suy tư ! Một sự im lặng tuyệt đối, ngào ngạt hương thơm trong môi trường tôn giáo, những bông hoa tư tưởng của nhân loại. Tôn giáo có thể là một hướng dẫn viên đầy nhiệt tâm cho em tin tưởng. Trong ý thức sáng ngời đó, chúng tôi xin vay mượn ngôn từ làm phương tiện, đó là tất cả ý nghĩa của tập thơ mang tên:

Lá rụng !

Diệu Nga - Vân Hà
Added lines 1-11:
!!Lời mở đầu

Lá rụng - Hình ảnh tơi tả đó chắc hơn một lần làm cho em bâng khuâng... rung cảm... những suy tư, khắc khoải bất chợt được khơi ngòi. Em đã nghĩ nhiều về thân phận, về số kiếp? Em đã bỏ thật nhiều dấu hỏi khi chợt nhận ra chính em là một hiện tượng, bên cạnh rất nhiều hiện tượng, phải không?

Lá rụng !

Những chiếc lá vàng, lá xanh... đôi khi đến cả những lộc non, chưa sống trọn một chu trình ngắn ngủi, đã phải tàn rụng vì sự chuyển biến của thời gian, của không gian! Em ơi, tại sao mình vô tình khi dẫm đạp lên xác lá ? Tôi muốn em dừng lại, nhìn nó hiện hữu mong manh trên đường, và nghĩ đến chính em! Em có thấy gì không? ...

Lá rụng !

Trước đây, lá đã tự nó reo vui trên cành, với sương, với gió. Rồi yêu đương mặn nồng cùng bướm, cùng hoa. Lá cũng như em, cũng như tôi, cũng như tất cả chúng sinh


Page last modified on March 11, 2016, at 12:07 PM