NÓI VỚI CON (2)
Con biết con hay kêu là “sến”
Khi chê bai những tình cảm chân quê
Những bài ca, những bài hát vụng về
Mang tình cảm dân ca còn mộc mạc
Nếu con muốn trở thành người mất gốc Luôn chê bai nước Việt của dân mình Muốn trở thành người tuyệt đối văn minh Khi con tưởng văn minh là phải thế
Con biết khi con cười ngạo nghễ?
Lúc tai nghe những bài hát chân quê...
Ở trong Nam, lúc giải phóng chưa về
Thì thằng bếp, con sen, người khinh rẽ
Sài Gòn khi ấy còn hoang vu vắng vẻ Thiếu nước xài vất vả lắm con ơi Cứ xa xa một máy nước giữa trời Nhiều khu phố cùng xài chung công cộng
Bốn vòi nước, một “phông tên” hào phóng
Không tốn tiền ai cũng được xài chung
Đã sản sinh một giai cấp tận cùng
“Gánh nước mướn” một nghề đầy gian khổ
Người ta gọi một cái tên ngồ ngộ Về những người sống chen chúc nơi đây Nước chảy êm êm, nhè nhẹ suốt ngày Thùng chất đống, sắp hàng chờ hứng nước
Nhà nào khá muốn khỏi chờ cũng được
Gánh tới nhà tốn chút đỉnh tiền công
Thức thâu đêm con có biết hay không?
Nên người gọi “mai phông tên” từ đó
Không được ngủ vật vờ ngoài sương gió Bị rẻ khinh vì cuộc sống khổ nghèo Biết bao người vì cuộc sống gieo neo Làm con ở, con sen vì cơm áo
“Mari sến” giúp việc nhà thành thạo
Để kiếm tiền lương thiện khỏi hư thân!
“Sến” là sen, con có biết hay không?
Mà luôn miệng, cái gì con cũng sến?
Con biết mẹ nghèo từ xa đến? Đất Sài Gòn kiếm việc để nuôi con Mẹ làm gì con có biết hay không? Mẹ đi ở, làm con sen hầu hạ!
Mẹ đánh đổi công lao mình vất vả
Để kiếm tiền đóng học phí cho con
Mẹ nuôi con vào “Đại học” vuông tròn
Con trí thức để mai nầy hết khổ!
Con có học đừng khinh người ở đợ! Sến là gì, con đã biết hay chưa? Nhờ “phông tên” nhờ “sến” của ngày xưa Con mới đước nên người cao trí thức!
Thì con phải biết luyện rèn nhân cách
Của “hiền nhân” khi con lớn nên người
Biết khiêm nhường dù thành đạt con ơi
Nhớ ơn nghĩa bao người trong xã hội
Nào sen, bếp, phông tên bao tiếng gọi Chả bao người đóng góp để cho con Sống giàu sang con chớ vội quên ơn Ơn xã hội, ơn cuộc đời con nhé!!!
Trần Hồng Yến