NHỚ BA

Quân khu 9 những ngày gian khổ

Gia đình mình trôi nổi mãi trên sông

Ba đi đâu thì tất cả một lòng,

Đàn thê tử theo ba đi “chiến đấu!”

          Có những lúc cả nhà cùng ở đâu,

          Nơi cơ quan Ba làm việc vùng sâu

          Lúc vui cùng lũ khỉ ở Cà Mau

          Lúc đói khổ lạc loài nơi Thác Lác!

Có những lúc chiều về trên sông nước

Nhìn lục bình trôi nổi ở trên sông

Má buồn buồn ao ước, ba nhớ không?

Một bến đậu, một mái nhà yên ổn!

          Dù no đói chẳng cần gì to lớn

          Một mái tranh, cũng tạm sống yên lành

          Má mong chờ đất nước hết đao binh

          Đàn con nhỏ được trở về quê cũ

Nơi ngoại ở là con sông Đầu Sấu

Nước lững lờ chung thủy đợi chờ ai?

Má theo ba đi mãi tháng năm dài

Con cái lớn cũng phải cần đi học!

          Trong khoang nhỏ cả nhà luôn chật vật

          Phía sau ghe làm chái bếp ba ơi

          Khi trời mua minh phải nấu cơm thôi

          Vì không nấu sẽ đói lòng em nhỏ!

Loay hoay mãi với gieo neo khốn khó

Ổn bên nầy lại đổ bể bên kia

Trên trán con còn cái thẹo đây nè

Bởi tấm ván trên mui ghe rớt trúng!

          Có nhiều lúc con té sông ướt sũng

          Bởi ban đêm đồ ướt có đâu thay

          Má lấy khăn đắp đở ấm đêm nay

          Cho con ngủ biết làm sao khác được?

Trong khoang chật má vẫn thường ao ước

Một mái nhà hết trôi nổi lênh đênh

Có nhiều khi báo động đã kề bên

Không bến đậu biết làm sao để trốn?

          Dưới gốc chuối chúng con ngồi chưa ổn

          Tiếng bom rơi, đạn nổ đã ầm vang

          Nhìn chung quanh càng cảm thấy cô đơn

          Ai cũng xuống hầm đâu mất hút!

Con bé nhỏ nhưng luôn cảnh giác

Tiếng u... u... để chui trốn xuống hầm

Quên làm sao mùi vị đám rau om,

Ba trồng dưới bến sông khi xuống tắm?

          Đầu hụp nước , ngửi mùi hương say đấm

          Để không quên và mãi mãi không quên

          Hai bên sông sau mỗi trận bỏ bom

          Cung xuống tắm, tiếng giởn đùa vui vẻ

Không ai nhát như con khi con bé

Con nghe hoai, ám ảnh tiếng u... u...

Của máy bay giặc Pháp dôi trên đầu

Con hoảng loạn suốt khoảng đời thơ ấu

          Sau lưng má dưới hầm che dấu

          Sống kiếp người chạy loạn khổ nào hơn?

          Nhớ anh hai, hiếu thảo đứng phân vân

          Chờ đậy nắp khi máy bay tới

Mặc cho má luối hoài không thèm nói

Anh vẫn còn đứng đó cho đến khi

Tiếng bom rơi đã vang dội ầm ì

Anh vội đậy nắp hầm cho má kín

          Em và má nhớ hoài trong sâu kín

          Trái tim mình để mãi mãi thương anh

          Và giờ đây đất nước được thanh bình

          Ba với Má đã ra người thiên cổ

Chúng con mãi là đám con “Tư Hổ”

Là “Sơn Quân” ngày ấy nhé Ba ơi

Vì Ba tôi đã góp mặt trên đời

Đã đóng góp cho nước nhà độc lập

          Ai đã xóa tên Ba trong giòng tộc

          Khi họ Trần tệ bạc với ba tôi?

          Ba tội gì, sao tệ quá người ơi?

          Ba không nói một lời cho đến chết!

Ba tôi chết nhưng còn chưa chấm hết!

Toi vẫn còn nhớ mãi đến Ba tôi...

Vì Ba tôi từng góp mặt trên đời

Và sanh dưỡng một đàn con khôn lớn

          Tôi phải nhớ đẻ vì Ba kể chuyện

          Một đời người liên lạc cuộc đời Ba

          Xóa tên Ba vì tham vọng đấy mà?

          Sợ cản trở đường công danh mờ ám!

Đời tạm bợ y có gì đâu đeo bám?

Trả cho người ân oan hết nghe Ba?

Mình không tham, cuộc sống cõi Ta Bà?

Về cõi Phật sống đời vui thanh tịnh!

          Cả gia quyến chúng ta cùng nhất định

          Ngự tòa sen trên xứ Phật ung dung

          Kiếp nầy đây là số kiếp sau cùng

          Không trở lại nơi khổ đau này nữa.


Diệu Nga
(Trần Hồng Yến)


Page last modified on June 09, 2016, at 08:15 AM