NHỚ MỘT NGÀY VUI (17-08-1969)

Kính tặng Thi sĩ Kiên Giang ( Hà Huy Hà )

Phụng Sơn Tự một chiều xuân đáng nhớ

Trong vườn chùa dưới gốc khế đong đưa

Hẹn chúng con chú đến sớm nằm chờ

Trên chiếc võng nhẹ tênh, hồn thi sĩ...

                   **

Cây khế lại có hai nhành hiếm quý

Một bên chua, một bên ngọt lạ lùng

Như cuộc đời “thiên, ác” vẫn ung dung...

Luôn kề cận bên nhau như hình bóng

                   **

Nếu không khéo giữa cuộc đời lạc lõng

Ta làm sao phân biệt giữa hai đường?

Chánh với tà, làm sao chọn một phương?

Khi lẫn lộn vàng thau như gốc khế?

                   **

Bữa hôm đó chú âm thầm lạnh lẽ...

Dấu chúng con cuộc họp mặt bất ngờ

Nơi cửa chùa đông đủ các nhà thơ:

Nguyễn Vỹ – Kiên Giang – Sơn Nam cùng có mặt

                   **

Và hân hạnh lớn lao, cao quý nhất:

Thầy trụ trì chiêu đãi bữa cơm chay

Có mặt Thầy hiện diện bữa hôm nay:

Các chú tiểu ân cần lo phục vụ...

                   **

Không biết trước nên chúng con bỡ ngỡ...

Ngại làm sao và vinh dự làm sao!

Các “chú rùa” lạch cạch muốn trèo cao

Khi té ngã lại leo lên “tự tại”!

                   **

Giữa chánh điện một hòn non “vô ngại”

Đã nghe kinh, tụng chú tự bao giờ?

Với lũ rùa đang lạch cạch nhỡn nhơ...

Sung sướng quá, cư dân còn sót lại!

                   **

Ngôi cổ tự “Phụng – Sơn” ngày hôm ấy

Chốn non bồng, tiên cảnh với mây bay...

Những hồn thơ hội tụ ở nơi nầy

Như trái ngọt quanh chùa đang chín tới...

                   **

Cánh chim nhỏ, mới vào đời chấp chới...

Chú Kiên ơi, có phải đó “Mây Tần”?

Hồn quê xưa còn ngại bước gian truân,

Chú hướng dẫn con tìm: trời quang đảng!

                   **

Tấm lòng chú, phụ huynh đầy trong sáng!

Hai tâm hồn “Lá Rụng” của ngày xưa,

Hai chị em mới chập chững làm thơ

Tuổi mới lớn đang tập làm “thi sĩ”

                   **

Mới trẻ đó, bây giờ khi gặp lại

Mấy mươi năm, chú còn nhớ hay không?

“Lá Rụng” ngày xưa, hai cô gái trẻ trung

Giờ gặp lại, chắc không nhìn ra nữa?

                   **

Nhớ ngày ấy, con rưng buồn lệ ứa...

Nơi hẽm buồn mang số năm, năm, năm (555)

Gần NanCy, có bác Tấn nhà bên

Bữa đám cưới “Đêm màu hồng” vui vẻ

                   **

Giờ bác Tấn đã ra người thiên cổ...

Chú làm ông, nội ngoại đã bao nhiêu?

Thoáng chiêm bao, đời ngắn ngủi, tiêu điều

Chợt tỉnh mộng, nồi “kẻ” còn chưa chín?

                   **      

Chỉ phút chốc, một kiếp người tan biến

Có còn chăng là “thi phẩm” để đời?!

Chú cháu ta cùng chung “nghiệp” mà thôi

Chú thi sĩ, cháu làm thơ, cũng thế!

                   **

Xuân lại đến với mai vàng ngạo nghễ...

Khắp quê hương, nở rộ cả trăm hoa!

Dù chúng ta đã bóng xế tuổi già...

Xin cầu chúc “Chú Kiên Giang” vui vẻ

                   **

Hồn thơ vẫn trẻ trung và mạnh mẽ

Như núi sông đang trẻ lại tưng bừng

Như lòng người mỗi độ đón Tân Xuân

Như bất tử “niềm vui” không biến mất!


Diệu Nga và Vân Hà Kính bút


  • Vì chùa Gò khi xưa gần một bàu sen, nên thầy trụ trì còn cho một số cư dân “Rùa” tạm trú tại chánh điện. Bọn chúng tự do đi lại và sinh hoạt dưới chân “Hòn Non Bộ” nơi chánh điện chùa.


Page last modified on June 09, 2016, at 08:20 AM