Quê hương
Quê tôi ở tận chốn Tây đô
Lác đác đồng xa mấy nấm mồ
Có lũy tre xanh viền xóm nhỏ
Cội dừa cao ngất bóng kim-ô
Những buổi bình minh ngập nắng đào
Nụ cười thôn nữ vút lên cao
Đôi vai nặng gánh tình dân tộc
Tô điểm giang sơn đất thấm màu
Có bác nông phu đợi gió về
Nhìn bầy chim trắng đáp trên đê
Có đàn em bé đùa hoa bướm
Bên cạnh đàn trâu bước nặng nề
Có những đêm trăng đẹp dịu dàng
Tiếng hò trao mộng khắp thôn trang
Bên sống gát mái thuyền say nước
Đóm ngủ trên sông đợi phím đàn
Trái ngọt, cây lành, gió lẳng lơ
Sáo diều vi vút quyện trời thơ
Cho tôi ôm gót người xa xứ
Và nói yêu thương, nói đợi chờ
Quê nghèo nhưng chẳng ước cao sang
Thiên lý hoa xưa, nghĩa cũ càng
Dù ai gạ đổi đời nhung gấm
Không chuyển lòng son để lấy vàng
Tôi có quê hương có mẹ già
Nên lòng tôi gởi khách phương xa
Rằng thương thì đến miền Tây đó
Nơi gió muôn chiều vẫn thiết tha!
D.N.