TIẾNG CHUÔNG VÀ NGÀI ANAN
Để chỉ rõ vô thường và vĩnh cửu
Có một hôm Phật bảo với Anan
Hãy lắng nghe khi chuông đã đánh lên
Phật mới hỏi: “Ông có nghe không đấy?”
- Dạ nghe rõ Ngai Anan đáp lại
Lúc ngưng chuông, Phật hỏi: “Có nghe không?”
Ngài Anan suy nghĩ đáp: - “Dạ không!”
Khi chuông đánh vang rền thì nghe thấy
Chuông không đánh, tai không nghe đã vậy
- Cớ làm sao biết được hởi Anan?
Tiếng và nghe ai vĩnh cửu, vô thường?
Ông đã biết “lánh nghe” là không mất
Tiếng là những vô thường trong trời đất
Có rồi không. Ta mãi mãi là Ta
Ta luôn nghe, luôn thấy ở Ta Bà
Là cô tạm, có gì đâu bền vững?
Thiên thượng, thiên hạ chỉ có ta là trọng!
Ta là ai? Ông đã biết hay chưa?
Biết để an lòng dẫu nắng sớm chiều mưa
Đồi dâu bể, vẫn an vui tự tại
Thấy Phật tánh, sẽ an vui mãi mãi
Hết trầm huân, sẽ có đuốc soi đường
Sẽ không còn bóng tối của ma vương
Luôn quấy nhiễu chỉ lam ta đau khổ
Tu là sửa để tự mình tế độ
Biết vô thường, vĩnh cửu giữa tuần ai
Phật là tâm, tâm sáng mãi đêm ngày
Khi biết được trở về tâm ngay nhé!
DIỆU NGA
(Trần Hồng Yến)
2002