TRĂN TRỐI
Viết tặng các chiến sĩ đã chết trong cuộc chiến tranh Việt Nam
Em yêu quí lại gần đây anh dặn
Lời cuối cùng rồi hãy khóc em ơi
Lát nữa đây anh đã tắt hơi rồi
Em hãy sống một mình nuôi con dại
**
Đừng khóc nữa cho lòng anh tê tái
Nín đi em sao lệ mãi dần chan
Tối hôm qua khi chiến trận hầu tàn
Anh chợt nghĩ thương mình và thương nước
**
Nước tàn phá làm sao hàn gắn được?
Mình chết rồi muôn thuở khó hoàn sanh
Cả giống nòi chứ không phải riêng anh
Máu dân Việt, thây dân Nam còn đó
**
Nè anh dặn: Con mình còn rất nhỏ
Ráng nuôi con bằng nước mắt mẹ hiền
Bàn tay em là muôn vạn phép tiên
Sẽ biến hóa cuộc đời thêm hoa gấm
**
Nếu thương anh, em đừng than khóc lắm
Rồi bỏ liều cho cuộc thế vần xoay
Hãy vì con xây dựng một tương lai
Tương lai đó có em thành bất tử
**
Em hãy hứa cho anh điều vinh dự
Hứa đi em rằng em sẽ vâng lời
Dù ai đem vàng nén với bạc thỏi
Hay gạ gẩm nhà lầu, xe hơi đẹp...
**
Kìa vật chất, nẽo đọa đày khủng khiếp
Chả bao phương “thương nữ” trót đi hoang
Em hứa đi dù chết chẳng qui hàng
Dù đói lã không vào đường ô nhục
**
Các con ơi lại gần thêm một chút
Cho ba nhìn đôi mắt ướt thơ ngây
Khóc mà chi trong phút đớn đau nầy
Lời ba nói các con chưa hiểu được
**
Nè ba dặn: “Lớn lên đừng mơ ước
Lợi danh nhiều mà bỏ phế lương tâm
Đừng khát khao; đừng kỳ vọng xa xăm
Mà bỏ phế lương tâm mình không biết”
**
Và con nhớ, mọi người ham bắn giết
Nhưng không ai lại muốn chết như ba
Nếu mai nầy rũi vận mệnh Quốc gia
Có đưa đẩy con lên “làm Tổng Thống!”
**
Con hãy nhớ đừng đi trên mạng sống
Của bao người chiến sĩ bị hi sinh
Phải tôn thờ Tổ quốc, trọng sanh linh
Của chiến sĩ muôn đời luôn bất hạnh
**
Và con nhớ, chưa ai là thần thánh
Ba trối trăn con phải nhớ, đừng quên
“Đức hiếu sinh” con phải đội lên trên
Con muốn sống; mọi người ai cũng thế!
**
Chết vì nước! Ba vẫn thường ngạo nghễ
Nhưng chết vì tham vọng cá nhân ai
Thì con ơi uất hận sẽ dâng đầy
Ba sẽ chết mà “không thèm nhắm mắt!”
- 10/12/1969 -
(Diệu Nga - Trần Hồng Yến)