Thể nhập

Hình hài ai nắn cho tôi
Trái tim ai xẻ làm đôi bao giờ?
Tại sao máu chẳng thành thơ?
Để cho thần chết hửng hờ trong đêm?
Tóc buồn lã ngọn áo xiêm
Chim non gãy cánh cho mềm bước chân
Đã lưu lạc chốn hồng trần
Làm sao biết sẽ được phần bao nhiêu
Cho tôi mơ ước thật nhiều
Cho tôi gom hết lá chiều rơi bay
Ô kìa, sao mới với tay
Lá đâu không thấy, mà ngày đã tan!
Có khi nắng sớm, chiều vàng
Bỏ đi mất hút lỡ làng đêm sâu
Có gì đâu, có gì đâu?
Sao tôi cứ khóc, cứ cầu vu vơ
Túp lều tranh vẫn đợi chờ
Sao tôi chưa đốt còn mơ ước gì?
Ngày dài lặng lẽ trôi đi
Tôi thường cúi mặt cho mi ngấn buồn
Tôi thường nhìn giọt mưa tuôn
Mà nghe gió rít loạn cuồng trên cao
Biết làm sao, biết làm sao?
Khi tôi bé bỏng, mà đau đớn nhiều
Khi lòng tôi thiết tha yêu
Khi tim tôi ngập lá chiều người ơi
Làm sao cho lá thôi rơi
Có ai khuyên gió cho đời bình yên?
Giòng đời trôi giạt ngửa nghiêng
Chắc tôi sẽ đốt nhà riêng trên đồi
Nếu anh còn đứng nhìn tôi
Lửa thiêng chắc sẽ sáng ngời đó anh
Mở tung cánh cửa màu xanh
Cho tôi thoát khỏi lều tranh ngục tù
Như vừa tỉnh giấc miên du!

D.N.


Page last modified on June 07, 2016, at 08:39 AM