Thực thể
Người rằng tại gió rung cây
Cớ sao không gió lá bay ngập đường
Trên cành mẹ vẫn yêu thương
Có hoa, có bướm, có hương ngọt ngào
Sớm chiều chim hót xôn xao
Nắng mưa cho lá úa màu thời gian
Rồi mai, rồi mốt lá vàng
Rồi mai mốt nữa, ngỡ ngàng lá rơi
Đời người cũng thế em ơi
Cũng dòng sinh tử, đón mời thế nhân
Cơn gió độc, phút sẩy chân
Có yêu cuộc sống vô ngần cũng xuôi
Xác thân ném trả cuộc đời
Một quan tài đỏ, một hồi trống khua
Thân bằng quyến thuộc tiễn đưa
Nào ai thương ghét, hơn thua phút này
Em ơi, nhìn chiếc lá bay
Đừng vô tư với tháng ngày trôi đi
Cúi đầu một phút tư duy
Mà nghe lá chết thầm thì trong đêm
Rồi em nhận diện chính em
Ngỡ mình như lá bên thềm rụng rơi
Tôi chờ phút đó em ơi
Nắm tay mình sẽ tung trời vỡ tan.
D.N.