Vĩnh cửu

Vườn xuân mộng trãi mấy mùa khao khát
Kiếp hoa tàn rũ rượi cánh hôm nay
Còn gì đâu khi cuộc sống lưu đày
Mình trọn vẹn cho nhau không đòi hỏi
Nhưng có hẹn đâu mà anh bối rối
Vừa nạn nhân, thủ phạm giữa nhau thôi
Nhớ khi xưa cho tiếng khóc chào đời
Mình đã lỡ mang theo dòng nước mắt
Khi tình ái nở hoa trên mặt đất
Thì vườn xuân đã gọi bướm trao duyên
Và con người rơi mất cánh thiên tiên
Nhận thế tục hình hài vương tội lỗi
Đường sinh tử vẫn tưng bừng mở hội
Khổ đau nhiều cho trọn kiếp đi hoang
Tôi còn đây nhìn thế sự mơ màng
Đời diễm ảo cung thương sầu nửa bậc
Tuổi niên thiếu bỏ đi son vàng mất
Tôi mĩm cười hồn chấp cánh bay lên
Tưởng chừng như đại mộng sẽ vào quên
Rồi trọn vẹn trở về cùng nguyên thủy
Tôi sẽ cho anh lâu đài yên nghỉ
Thật bình an xây bằng khói với hương
Một mùa xuân tô điểm bởi tình thương
Cho hoa bướm sóng đôi, tìm vĩnh cửu!

D.N.


Page last modified on June 07, 2016, at 08:56 AM