VIÊN PHẤN

Viên phấn nào kể lại chuyện ngày xưa ?
Ngày thơ ấu hồn nhiên như giấy mới,
Niềm vui đến dù ngày đi đêm tới,
Mặc chuyện đời gió tối mưa trưa,

Viên phấn nào vẽ bao niềm ước vọng,
Trang sách buổi đầu hai chữ yêu thương,
Bước chân run run theo mẹ đến trường,
Đường không qua sông mà lòng dợn sóng,

Viên phấn nào vẽ con đường tôi đi,
Trước cửa tương lai chọn nghề thầy giáo,
Không vì hư danh, không vì cơm áo,
Chỉ để làm người cho đi , cho đi,

Và con đường hôm qua tôi đã chọn ,
Hôm nay bao người vẫn yêu vẫn thương ,
Đất nước mở ra muôn nẻo đến trường,
Con tim mở ra nẻo vào cuộc sống,

Nên tôi còn đi, con đường dẫu dài,
Như dòng sông trôi hoài , không nghỉ,
Đâu phải lái đò quẩn quanh lạch nhỏ,
Tôi đưa em vươn mãi đến ngày mai,

Oâi những con đường rộn ràng tiếng trẻ,
Đang nối lòng mình với những lòng thơ,
Quê hương hôm nay mở cửa mong chờ,
Về thắp sáng lại nghìn sau, em nhé!!

( 1983)

 

CHO TÔI GỌI TÊN EM

Trong nỗi nhớ Mùa TTSP tại Hoà An ( Tuy Hoà ) 1983


Cho tôi gọi tên em giữ a sân trường hôm nay,
Những sớm mai Hoà An ngợp nắng,
Tồi vẫn gọi tên em- những tâm hồn rất trắng,
Như trang sách đầu tiên tôi học vỡ lòng,

Cho tôi gọi tên em trên cánh đồng mênh mông,
Những cánh tay rất gầy đang làm nên cuộc sống,
Những chiếc áo trần vai phơi trong trời gió lộng,
Mà ước vọng cứ tràn đầy –như cỏ lá quanh đây,\\
Cho tôi gọi tên em mau vào lớp học,
Nhưng giờ truy bài tôi chẳng gọi tên em,
Vì tôi hiểu chiều qua em còn cắt lúa,
Anh đèn dầu không đủ sáng qua đêm,\\
Cho tôi gọi tên em trên con đường làng chật hẹp,
Chỉ có chiếc cộ rơm em vẫn kéo trong chiều,
Ơi quê nhà thường nhớ biết bao nhiêu,
Tôi gởi cả lòng tôi- những chiều nắng xế,\\
Cho tôi gọi tên em đêm khuya sâu lắng,
Khi em thắp đèn đến lớp tập đồng ca,
Tiếng hát thật trầm , tiếng hát chẳng bay xa,
Nhưng đủ ấm lòng dù mai klhông hội diễn,\\
Cho tôi gọi tên em khi vụ mùa đang tới,
Trời tháng ba nắng cháy rát da người,
Ngày lớn khôn không thấy mẹ cha cười,
Em chợt hiểu quê mình chưa hết khổ!\\
Cho tôi gọi tên em đồng hoang cỏ úa,
Tuổi thơ nào hiểu hết nghĩa thương đau,
Những con bò ngơ ngác mắt trông nhau,
Trong cuộc sống bao điều chưa thể nói !

Cho ta gọi tên nhau trên chuyến xe thật chậm,
Vẫy tay chào em gọi mãi “ Thầy ơi !”
Mai thầy đi như một phiến mây trời,
Em hỏi gió vì sao không trở lại?\\
Cho tôi gọi tên em , chiều nay , giữa sân trường đại học,
Trang sách nào chật hẹp quá: lòng tôi,
Cánh cửa nào đóng lại mãi : đời tôi,
Hãy mở tung ra , cuộc đời ơi : rộng quá!
Hãy mở tung ra, cho tôi gọi em- những tâm hồn rất trắng,
Đang đi về trăm lối ngõ mù sương,
Hãy mỡ tung ra tất cả những ngôi trường
CHO TUỔI NHỎ LÊN ĐƯỜNG- ĐẾN LỚP !
Và tôi hiểu dần ra, hôm nay , trong giảng đường đại học,
Những trang sách ngày qua đầy những giòng ẩn ngữ,
Vì thiếu giọt mồ hôi, thiếu ánh đèn dầu,
Thiếu chiếc áo rách vai , chân trần , cỏ cháy,
Nét chữ bơ vơ ngủ quên trên lòng giấy,
Bài thơ tôi làm không biết gởi về đâu?
Nên nhờ em , tôi hiểu lẽ nhiệm màu,
Của tri thức kết từ lòng cuộc sống,
Của hạnh phúc ẩn giữa đời gió lộng,
Của yêu thương làm một chiêc tim đèn,
Và lý tưởng làm lửa hồng khêu bấc ,\\
Và tôi gọi tên em , mà nghe thật rõ,
Tiếng lòng mình hoà với tiêng đời reo.\\
(1983)

Này em ,có nhớ …?

Này em, trôi mau
Là giòng sông rộng
Cuốn từng giấc mộng
Thả vào mai sau

Này em , qua nhanh
Là chiều thứ bảy
Niềm vui nhún nhảy
Dưới vòm me xanh

Này em , bơ vơ
Là ngày chủ nhật
Chạy quanh chạy quất
Đêm xuống không ngờ

Này em một ngày
Lắng bao phiền muộn
Nhìn sông nước cuộn
Thấy người như mây

Này em một thời
Tô tranh vẽ tượng
Đắp tình vô lượng
Cánh diều chơi vơi

Này em một đời
Đi như thác lũ
Người về áo rũ
Buồn xưa , tan rồi

Này em , mai sau
Yên rồi, biển động
Qua rồi, cơn mộng
Một thời, bên nhau ?

( 1982)

BÀI THƠ NĂM XƯA – BÀI THƠ NĂM NAY

Cho bao nhiêu học sinh đã cùng sẻ chia một đoạn đời gian khó

Bài thơ năm xưa viêt ngậm ngùi,
Đưa các em về, trăm sông nhánh nhỏ,
Nay bỗng lạc vần tìm trong ký ức,
Chút vần nào chia sẽ một âm vui,

Bài thơ năm xưaviết bằng tưởng tượng,
Mình ngỡ mây trời tháng chạp không xanh,
Cá em đi lòng cónỗi không đành,
Nhưng phải bước vì đời không thể đứng,

Bài thơ năm xưa nặng một chữ tình,
Dù rất nhỏ nhưng đủ là tất cả,
Cá em đến vườn tôi lên sắc lạ,
Các em đi vườn vắng tiếng chim mồi,

Bài thơ năm nay, đưa em đi, tôi viết,
Cho các em đi , đi suốt một con đường,
Và đi mãi cả thanh xuân , tha thiết,
Để tâm hồn lớn dậy giữa yêu thương,

Bài thơ năm nay, thay lời chúc muộn,
Thôi, các em xa như nắng xa trời,
Thôi, các em đi - thương nhớ một đời,
Cac ù em đi, lòng tôi dâng sóng cuộn,

Một chút gió se trong chiều chưa bão,
Cho tôi chờ em thắp một bình minh.

(1983)

Có còn không anh …?

Viết cho một người bạn giáo sắp về hưu

Có còn không anh một chiều nắng tơ vương ?
Khi tôi thấy anh
Lặng lẽ
Giữa sân trường
Chân bước nặng
Mênh mang tiết học sau cùng thứ bảy
Bụi phấn chẳng bay mà tóc cứ pha sương
Có còn không anh ý nghĩa của yêu thương ?
Ýù nghĩa của một vuông cỏ nắng
Ý nghĩa của một màu áo trắng
Bầy chim non ríu rít giữa sân trường
Trong mắt anh một cái nhìn da diết
Sắp sáu mươi rồi –chưa hiểu hết cô đơn
Còn không anh một chiều nắng tơ vương ?
Cho anh dõi nhìn một vuông sân nhỏ
Nơi những cây me đứng thẳng hàng xao xuyến
Nơi anh ngạiï nhìn những chùm phượng vĩ cuối mùa thi
Nơi anh không muốn nghe tiếng ve râm ran thầm thì
Anh sợ phải thấy mình lầm lũi đạp xe về trong cơn mưa đầu hạ
Và anh lại mơ hoá thành chiếc lá
Bay giữa sân trường
Còn không anh một chiều như thế ?
Khi anh đã nhả tơ gần hết một đời người
Mà vẫn thấy buồn vương trong mắt
Khi anh thẫn thờ ngắm hoàng hôn hiu hắt
Nghe như ngọn nến tắt sau mình
Lòng như bến đò vắng khách qua sông
Còn không anh ?
Mai anh đi bụi phấn rụng trên đường
Viên phấn đã mòn trên tay mỏi
Anh vẫn cầm và cố viết run run
Những chữ cuối cùng anh ghi tên mình lên bảng
Nhắc cho bàn cho ghế nhớ về anh
Người lính vô danh có lúc cũng phi thường
Ghi chiến công lặng thầm tan trong gió
Khi anh dành hai phần ba cuộc đời này cho bục gỗ -cõi riêng anh
Hình như ai hát chiều nay
Tiếng ca quanh quất giữa sân trường
Anh lại bước về trên lối cũ -vàng hanh chút nắng
Bất ngờ bắt gặp một hạt sương
Ngủ yên trên cỏ
Trong veo
Soi bóng mình trên đó
Anh thấy mình thật rõ
Tự hỏi viên phấn nào trả hết bụi sớm mai đây ?

(2002)

Ước mơ của em

Em vẫn đến trường vẫn ngày hai buổi
Tay che mưa và nắng đội trên đầu
Ước mơ lớn dần theo từng năm tuổi
Đêm qua đêm em thắp nến mong cầu

Cho những ước mơ hoài hoài viễn mộng
Như thuyền nan không hiểu biển vô bờ
Cho những ước mơ một thời trông ngóng
Như tiếng trống trướng thứ bảy bơ vơ

Cho những ước mơ một đời không với
Như trăng sao tăm tắp cõi xa mờ
Cho những ước mơ chẳng mong chẳng đợi
Như mai kia em lớn dậy không ngờ

Như em hôm nay ngồi yên nghe giảng
Mắt ban trưa hờn giận mắt ban mai
Cô tận tụy mà hồn em lãng đãng
Em đang cần một chút mộng lai rai

Cô kính mến , xin một giờ say ngủ
Em vững tin mình sẽ hoá thiên tài
Khi mới lớn học nhiều nên không đủ
Thời gian dành theo dõi bước chân ai

Cô kính mến mắt quầng đêm thiếu mộng
Ngày thiếu tình mặt đất đãõ hư hao
Em vẫn sống một cõi trời náo động
Mà vẫn buồn vì thiếu những chiêm bao

Em muốn ngủ ban trưa dù một lát
Nghe tiếng cô thanh thoát tựa kinh hiền
Và chấp nhận cuộc đời mai chép phạt
Vạn vạn lần :’ Ngủ được ắt thành tiên “

Khép cửa lớp , em ru hồn bé dại
Nghe giảng về viễn tượng với tương lai
Cảm ơn cô, tấm lòng ôi,vĩ đại
Xin miên trường thâm tạ suốt ngày mai …

Lời giảng trưa này vọng suốt chân mây

(2002)

Hạt Nắng

Hạt nắng còn vương những giọt sương ,
Mai kia ngủ lại giữa sân trường,
Có nghe thao thức ngày xưa vọng ?
Một chút lòng bao nỗi nhớ thương,

(1984)

Vì sao học trễ ?

Tăng mẹ – nhớ ngày đầu đi học

Thưa Thầy con chẳng thuộc bài
Vì con còn mải dông dài phố trưa
Vì con còn mải tắm mưa
Hạt mau vào mộng hạt thưa vào đời
Thưa thầy vắng một chỗ ngồi
Vì con mê ngắm khoảng trời thơ xanh
Nên con đi học chưa đành
Sử kinh , thưa mẹ, để dành mai sau
Rằng con khờ dại rắn đầu
Vì lưu luyến những nhiệm mầu thế gian
Một khi chân bước lên đàng
Là nghe sầu khổ xếp hàng tuôn rơi
Dẫu khiêng con đến tận nơi
Vẫn không đọc nổi một lời , thầy ơi
Xin thầy một thoáng rong chơi
Kẻo mây xám cuốn xô trời bão giông
Thưa thầy cứ chấm điểm không
Như con chưa có tên trong cuộc đời
Vì con còn mải rong chơi…

 
(2001)

Rồi chỉ là …

Tặng những Giáo sinh Khoa Anh –lớp Anh 3A và B trường CĐSP Nha Trang khoá 1978-1982

Rồi chỉ là nhánh rong xưa phiêu bạt,
Phút chia tay ai nhớ khúc quan hoài,
Sáng hôm nay sực tỉnh giấc mơ dài,
Nghe tiếng guốc trên hành lang nội trú,

Rồi chỉ còn những mặt người rất cũ,
Bác lao công thầm lặng dưới sân trường,
Bà bếp già bên lửa tóc pha sương,
Chầm chậm kể chuyện ngày xưa -ngoài nớ,

Rồi sáng nay tôi giật mình ngờ ngợ,
Các em đi , đi thật sáng hôm nay,
Chim ra ràng tung cánh rợp đường mây,
Em rạng rỡ tin yêu vào cuộc sống,

Rồi chỉ đẹp như cánh hoa vào hạ,
Đã một mùa đỏ thắm tháng năm qua,
Sáng hôm nay nghe tiếng guốc dần xa,
Tôi chợt hiểu thời gian không đứng đợi,

Rồi chỉ còn ầm ì đêm sóng dội,
Nha Trang buồn như một nhánh phi lao,
Ta cũng buồn cánh hạc khẽ nghiêng chao,
Trường khép cửa từ nay em vắng mặt ,

Rồi chỉ là nửa vầng trăng hiu hắt ,
Soi đêm về khuya khoắt một mình tôi,
Các em vào đời hoa sứ nổi trôi,
Ta lục bình lênh đênh buồn biết mấy ,

Rồi chỉ là giòng sông xưa lặng chảy,
Khách qua đò ai nhớ một người đưa,
Các em đi, thành phố những chiều mưa ,
Ai quét hộ căn phòng nay bỏ vắng,

Rồi mai mốt bảng đen chờ phấn trắng,,
Bài học nào khắc đậm mãi trong tim,,
Kỷ niệm xưa em cứ mãi kiếm tìm,
Đã ở lại trong quán nghèo cố quận,

Thời ta sống chan hòa như bè bạn,
Dù các em kính cẩn vẫn “Thưa Thầy”,
Lúc trả bài nghiêm nghị đứng khoanh tay,
Khi tâm sự dạt dào tim mở ngỏï,

Rồi sáng nay nghe guốc khua đầu ngõ,
Nắng chưa lên, em đã vội đi rồi,
Em sợ rằng quyến luyến nặng lòng tôi,
Hay em sợ chính lòng mình muốn khóc,

Rồi còn đó những dãy bàn thất học,
Khắc tên ai mai mốt có về thăm,
Ký ức mờ như bụi phấn mù tăm ,
Theo năm tháng, khi về như gió tạtï,

Rồi chỉ là con sóng buồn xô cát,
Một âm quen ru lấp dấu chân người,
Như tiếng em nghèn nghẹn dưới môiï cười ,
“ Thầy ở lại, em chúc thầy mạnh giỏi ,”

Rồi ngồi lại , ly café không nói,
Một chút đời đã nhói tận tim sâu,
Các em đi , trời chẳng đổ mưa mau,
Sao vẫn xám một khoảng trời trước mặt ?

Rồi lại nhớ nhánh rong xưa phiêu bạt,
Bác lái đò đưa tiễn khách qua sông,
Em có về tay nhỏ khép thu đông,?
Tôi thắp lại một mùa vui bất tuyệt,

Rồi chỉ là những chiều vàng biền biệt,
Giữa quê người đi hết một thanh xuân .

(1982)

Và còn đó…

Trong nỗi nhớ những ngày CĐSP Nha Trang

Còn đó em ơi, những chiều rất vắng,
Khi em đi nắng chạy khắp sân trường,
Aùo lụa nào xưa thả mộng mây vương,
Nay gió thổi tạt phương nào xa lắc,

Vẫn còn đó cây soan già hiu hắt,
Như ngọn đèn nội trú học bài khuya,
Nhớ ly chè cùng vụng nấu khéo chia,
Nhớ êbè bạn ngày vui đông đủ mặt,

Vẫn còn đó lối vào trường –ngõ tắt,
Đi muộn về rón rén lại leo qua,
Tháng năm ngồi đếm lại bốn mùa hoa,
Mùa phượng cuối là mùa em chợt khóc,

Vẫn còn đó những tường vôi biết đọc,
Câu thơ buồn một thưở rất ngu ngơ,
Thuyền hai mươi ,neo sắp nhổ xa bờ,
Tay nắm lại , vào đời sao vội quá !

Vẫn còn đó , những hàng cây trút lá,
Khi thầy về đếm lẻ một vì sao,
Đường thênh thang e lạc nẻo đi vào,
Đêm xuống chậm vì lòng không muốn sáng,

Vẫn còn đó, hàng dương và biển lặng,
Buổi em đi , biển dậy thoáng âm buồn,
Buổi em đi, con nước đã xa nguồn,
Thầy ở lại như hàng dương ở lại,

Thầy còn đó , rồi già như quá khứ,
Vẫn những chiều ra biển ngóng vu vơ,
Áo ai bay tay níu lại ơ hờ,
Không, tất cả , đã xa rồi, tất cả ,

Và tơi tả một con thuyền mệt lả,
Nương sóng đi đi miết chẳng quay về…

(1983)

CHẲNG THỂ NÀO….

Tặng HS lớp 12A1 trường PTTH NKKN năm học 1984-85

Chẳng thể nào tìm thấy ở nơi đâu ?
Những tâm hồn ấm nồng hơn thế nữa?
Dù rau cháo vẫn qua ngày hai bữa,
Chẳng thể nào khô héo một tình yêu ,

Chẳng thể phí hoang ngày tháng chắt chiu,
Khi chi chút nâng niu ngày ta đang sống,,
Dù thực tại chẳng bao giờ là mộng,
Tôi vẫn yêu, vẫn nhớ , một đời,

Dù hiểu hôm nay là chuiyện không ngờ,
Đêm dẫu mưa , các em về, tất cả,
Thầy đến , ướt dầm , đôi chân mệt lả,
Các em ngồi chờ- Nụ cười, tắm mát một dòng sông,

Chẳng thể nào quên được : một đêm mưa,
Như chuyện ngày xưa – buổi đầu đi dạy,
Như chuyện hôm nay , đất trời buồn quá !
Mà lòng người cứ ấm một niềm vui,

Chẳng thể nào tìm thấy ở nơi đâu,?
Ngoài cửa lớp những tình yêu bát ngát,
Lòng có bâng khuâng mà sao muốn hát,
Cho đêm này dài mãi đến muôn sau…

(Đêm Sinh nhật 8/5/1985 do lớp 12A1 Trường NKKN tổ chức )

GỬI ĐỜI Ở LAỊ

Phải có một nơi cho đời ở lại,
Như căn nhà che đụt nắng cùng mưa,
Như bát cơm nghèo trưa sớm rau dưa,
Và hiểu đấy là nơi đời ở lại,

Và hiểu đấy là nơi lòng ở lại,
Như những ngôi trường năm tháng đi qua,
Như tuổi trẻ bây giờ dù sắp bước qua,
Vẫn giữ mãi chút tình si , bé dại,

Phải có một nơi cho đời lớn dậy,
Trong bão giông sự sống vẫn ươm mầm,
Dưới sông sâu bao mạch nước chảy ngầm,
Đang cuồn cuộn xô bờ ra biển rộng,

Phải có một nơi bên trời gió lộng,
Cho em về nương náu những đêm đông,
Bé thơ ơi , rực rỡ lắm , xuân hồng !
Ngoài kia nắng đang hừng trên phố hẹp,

Và đấy là nơi buổi đầu biêt đọc,
Để yêu cánh đồng , bãi mía, nương dâu,
Để yêu xóm gầy, ngõ vắng , đêm thâu,
Yêu mẹ già mắt loà chưa hết cực,

Và yêu dáng thầy, uy nghi bục gỗ,
Bài giảng hôm nào chạy suốt ngày mai,
Có hôm thở dài chẳng biết vì ai ?
Vì ngẫm chuyện nỗi lòng Thầy Đồ Chiểu,

Vậy đó, mười năm , bây giờ tôi đứng,
Ở nơi mà ngày đó quá ‘ tôn nghiêm “ !,
Chiếc bảng đen , như xưa, kiên nhẫn, lặng im,
Như phẩm hạnh và tấc lòng kẻ sĩ,

Trước hoạn nạn chẳng bao giờ rên rỉ,
Chỉ cho đi tất cả , để mà cho,
Có hôm nào trên bục giảng chợt ho,
Buồng phổi rát vẫn giữ đời ở lại,

Vì hiểu đấy vườn hoa đang kết trái,
Ủ cho ngàn hoa dại chẳng phai hương,
Cuộc sống gieo neo không phải thiên đường,
Nhưng chính là nơi gửi đời ở lại!

(1985)

TÂM SỰ HỌC TRÒ

THÂN TẶNG HỌC SINH LỚP 12A2, A3 trương LMX ( 1987-88)

Buồn ngủ nhớ mùa thi,
Hát ngao ngày nắng tạnh,
Giữa những đêm rất lạnh,
Muốn trở mình đi rong,

Tóc ướt không dám hong,
Sợ chiều trôi nhanh quá!
Thành phố đường bao ngả,
Ngả nào cho em xuôi ?

Bâng khuâng nhớ tiếng cười,
Của những ngày đi học,
Chua như là ổi, cóc,
Oâi, cái thời ba hoa !

Nhớ , sao giờ đã xa,
Như trăm nghìn vạn dặm ?
Dù mới vừa hôm qua,
Toan làm người thất học,

Sẽ thấy lòng muốn khóc ,
Khi trái me ngậm ngùi,
Nằm nhớ những ngày vui,
Chờ ai mang dĩa muối,

Một chút tình đắm đuối,
Cột lại giữa mùa thi,
Sợ tóc sẽ bay đi,
Gió se- ngày tháng cuối.

( 1987)

Về thôi em

Về thôi em, nhánh sông giờ đã cạn
Con sáo nào lẻ bạn đã ra đi
Bầy tu hú một đêm nào di tản
Bỏ đồng xanh xa lúa mới đương thì

Về thôi em, nhà tranh mưa vẫn tạt
Mẹ cha ngồi lòng muối xát da non
Bài xa xứ ban chiều nghe ai hát
Chạm đáy hồn thăm thẳm nhớ mong con

Về thôi em , phồn hoa mưa náo động
Phấn son phai , xuân trong mắt nhạt nhoà
Thoảng theo gió khúc sầu ca lại vọng
Quê hương nghèo ,thương lắm ngõ trâu qua

Về thôi em , đoá mười giờ nở muộn
Xế trưa rồi còn kịp chuyến đò ngang
Cơm áo cuốn chân trời mơ sóng cuộn
Cho em về , quyển vở mới sang trang

Về chưa em , Cầu Kè hay Măng Thít
Đêm Đôn Châu, Vĩnh Cửu gọi Long Toàn
Sáng Ba Động nỗi nhớ nào da diết
Gọi em về soi bóng những chiều hoang.

( Trà Vinh, tháng 6/2003)

Tìm Mùa Xuân Cho Em

Tìm chi em trên những phố đông người,
Dõi kiếm một nụ cười trong khoé mắt,
Tìm chi em những ban mai đối mặt,
Thấy hoàng hôn thấp thoáng cuối ngày vui,

Tìm chi em trên những lối xuân về,
Một chút nắng giấu vào tim ,kẻo lạnh,
Một nụ hoa giữa vườn đời ngát tạnh,
Nằm thu mình bất hạnh bỏ sau lưng,

Tìm chi em phố xá vẫn muôn màu,
Nhưng thiếu một màu môi hồng thửơ trước,
Bóng mây cũ làm sao em níu được?
Ai có về tô lại nét son xưa,

Tìm chi em xuân thắm mãi trong thơ,
Hương ngan ngát trời xanh trang giấy trắng,
Rượu không thiếu , người về không thể vắng ,
Hốn nguyên xuân viên mãn tự ban đầu,

Tìm chi em , đẹp lắm những ngày mai !
Nhớ con nước xa nguồn không trở lại,
Năm tháng cuốn những chân trời thơ dại,
Xuân trùng lai mà mộng đã phai rồi !

Tìm chi em ? Thôi nhé ,chẳng đi tìm ,
Hãy thắp nến soi lòng đang mở ngỏ,
Sẽ thấy lá xanh , hoa vàng , thiệp đỏ,
Vì xuân hồn là mãi mãi nguyên tiêu.

(2002)


Page last modified on June 09, 2016, at 03:16 AM