Main.TừTráiTimĐếnTráiTim History

Show minor edits - Show changes to output - Cancel

Added lines 1-2634:
!Từ trái tim đến trái tim

MỤC LỤC

* Trouble tree

* Người hạnh phúc nhất

* Tình yêu trong mắt trẻ em

* Poem 1

* Điều kỳ diệu của trái tim

* Còn nhiều để yêu thương - DENYEL CUSIMANO

* Nói bởi trái tim

* MAX LUCADO

* Bức ảnh gia đình

* Poem 2

* Hình ảnh về những người cha

* Có thể bạn chưa biết

* Priority

* Sự đấu tranh

* Chiếc Khăn Quàng

* Cuộc di xe ma quỷ

* Embroidering

* Ủng hộ

* Bạn là con thứ mấy trong gia đình

* Con vật nào ngu nhất ?

* Trẻ em học được gì từ môi trường sống

* Xin chào!

* Cửa Sổ Vàng

* Vui Cười 1

* Bức thư gửi người em thầm lặng

* Before You Can Dry Another’s Tears, You, Too, Must Weep

* Chuyến du hành trong đêm

* Ủng hộ

* Khi trẻ con học

* Tin tốt lành nhất

* Đôi mắt người cha

* Gia Tài

* Biển quảng cáo

* Cách Nhìn Mới Về Cuộc Sống

* Cậu Bé Dưới Bóng Cây

* CÀ PHÊ MUỐI

* The salty coffee

* Poem 3

* Ngôn ngữ tình yêu

* Hạnh Phúc

* Sỏi và kim cương

* Năm cách giữ gìn tình bạn đẹp

* Hãy học cách xin lỗi

* Bạn bè

* Học cách lắng nghe

* Poem 4

* Bạn có biết phần nào trên cơ thể quan trọng nhất không?

* Con vẹt

* Rice

* Bản chất

* Nghệ thuật tha thứ

* Những khoảnh khắc không tên

* Shmily

* Những ngày trời tuyết

* Nụ hôn trên chuyến tàu

* String

* Cùng nghĩ …

* Điều đáng sợ nhất

* Thử thách

* Vui Cười 2

* Honesty

* Vui Cười 3

* Hai cha con người hát rong

* Chú mèo không có miệng

* Cha & con

* ĐỪNG SỢ VẤP NGÃ

* Vui Cười 4

* SẮC MÀU CỦA TÌNH BẠN

* Lời khuyên của cha

* Vui Cười 5

* Cho ngày hôm nay

* SUY NGHĨ, TỰ TIN, MƠ ƯỚC VÀ DÁM LÀM

* Giỏ trục trặc

* Vui Cười 6

* Ticket

* ÐIỀU GIÀU CÓ NHẤT

* Một phím hỏng

* MỘT PHÚT SUY NGẪM

* Rose

* Vui Cười 7

* Những lời nói của bạn

* Nó Là Bạn Cháu.

* Đừng đợi đến ngày mai

* Vui Cười 8

* No Label

* Vui Cười 9

* NHỮNG PHÉP SUY RA

* Chuc mung ong Gorsky!

* CHUYỆN CÂY TÁO

* Vui Cười 10

* Đọc và suy ngẫm ...

* Không chỉ để điểm danh.

* Cuộc sống là tiếng vọng.

* VUI CƯỜI 11


----

Trouble tree



Những rắc rối, muộn phiền là thứ mà ai cũng có lúc gặp phải. Nhưng khi người ta liên tục gặp rắc rối thì thật khó mà giữ được bình tĩnh.

Người thợ mộc được thuê để sửa chữa nhà kho cho chúng tôi vừa có một ngày làm việc mệt mỏi. Một cái lốp xe bị xì hơi làm ông ta đến muộn, rồi máy cưa không hoạt động và cuối cùng, đến giờ về thì xe ô tô của ông ấy không chịu khởi động. Khi tôi chở ông ấy về nhà, ông ấy im lặng như một tảng đá.

Tôi lái xe ra ngoài thành phố, tới căn nhà nhỏ của người thợ mộc. Ông mời tôi vào nhà thăm gia đình. Khi chúng tôi tiến về phía cửa, ông dừng lại trước một cái cây nhỏ. Ông chạm vào những đầu cành cây bằng cả hai tay. Khuôn mặt ông rất nặng nề.

Nhưng khi cánh cửa nhà mở ra, tôi thấy dường như ông đã trải qua một sự thay đổi đáng ngạc nhiên. Khuôn mặt rám nắng của ông giãn ra với những nụ cười thật tươi khi ông ôm hai đứa con nhỏ vào lòng.

Rất ngạc nhiên, ngay hôm sau, tôi hỏi ông về cái cây ngoài vườn nhà cùng với sự thay đổi tâm trạng của ông.

- - Đó là cái cây rắc rối của tôi – Ông kể - Tôi biết là không thể không có những rắc rối nảy sinh trong công việc. Nhưng có một điều tôi phải biết chắc chắn, dù tôi có mất bình tĩnh, rằng những rắc rối ấy không thể làm ảnh hưởng đến các quan hệ trong gia đình của tôi và vợ con tôi không thể phải chịu đựng sự nóng nảy của tôi. Cho nên, trước khi tôi bước vào nhà, tôi treo hết bực dọc lên cái cây ngoài cửa. Sáng hôm sau, khi tôi ra chỗ cái cây, thật kỳ lạ, chẳng còn nhiều bực dọc như khi tôi treo lên đó nữa. Có lẽ gió cuốn chúng đi rồi.

Còn ban thì sao ? Bạn có thường trút những buồn bực của cả một ngày lên những người thân yêu của bạn ? Để rồi có ngày bạn nghĩ đến những câu thơ sau :

There’s a truth I’ve found

While travelling from East to West

That the people we really wound

Are always those we love te best.

----

Người hạnh phúc nhất



Nhân dịp năm mới, một tờ báo tổ chức cuộc điều tra với câu hỏi: "Khi nào thì bạn cảm thấy hạnh phúc nhất?".

Sau đây là bốn câu trả lời được trao giải:

Một người thợ thủ công hoặc một nghệ sĩ đang huýt sáo khi vừa hoàn thành tốt một tác phẩm.
Một đứa trẻ đang xây lâu đài cát.
Một người mẹ đang tắm cho đứa con nhỏ bụ bẫm.
Một bác sĩ vừa hoàn thành một ca phẫu thuật khó và cứu được một mạng người.

Bạn có để ý thấy rằng: Tiền bạc, quyền lực, danh vọng đều không có vị trí nào trong cà 4 câu trả lời được giải thưởng không?


----

Tình yêu trong mắt trẻ em



Tình yêu là gì ? Trẻ con thì biết gì về tình yêu cơ chứ? Hãy đọc những lời sau đây để cùng ngạc nhiên về việc dù đầu óc còn ngây thơ và non trẻ, các cô cậu bé đã có những định nghĩa tình yêu thật đơn giản, ngộ nghĩnh, nhưng không kém sâu sắc và thật đáng suy nghĩ.

- - “Tình yêu là cảm giác đầu tiên bạn cảm thấy trước khi đủ rắc rối xảy ra”.

- - “Khi bà tớ bị viêm khớp, bà không thể cúi xuống cắt sửa móng chân được. Cho nên ông tớ làm hộ bà tớ, làm nhiều đến mức tay ông cũng bị viêm khớp. Đó là tình yêu”.

- - “Khi có ai đó yêu bạn, cái cách mà người đó gọi tên bạn cũng khác những người khác. Bạn biết là tên của bạn được an toàn khi được nói ra từ miệng người đó”.

- - “Tình yêu là khi hai người không cần dùng nước hoa mà họ vẫn thích đi cùng nhau để “cảm thấy” mùi của nhau”.

- - “Tình yêu là khi bạn ăn cùng người đó, bạn cho người đó hết phần thức ăn của bạn mà không cần người đó phải cho lại bạn miếng nào hết”.

- - “Tình yêu là thứ có thể làm bạn cười khi bạn mệt mỏi”.

- - “Tình yêu là khi mẹ tớ pha cà phê cho bố tớ và mẹ uống thử một ngụm trước khi đưa cốc cà phê cho bố, để đảm bảo cà phê vừa đủ đậm và vừa đủ nóng”.

- - “Bạn có thể cảm thấy tình yêu dễ nhất vào những dịp như sinh nhật, Tết, Giáng sinh… Nó ở trong phòng cùng bạn, nếu bạn ngừng mở quà trong một phút, nhìn quanh và mỉm cười”.

- - “Khi bạn kể cho người bạn yêu nghe về một cái gì đó không tốt của bạn, bạn nghĩ người đó sẽ không yêu bạn nữa. Nhưng rồi bạn rất ngạc nhiên vì không những người đó vẫn yêu bạn, mà người đó còn yêu bạn nhiều hơn trước”.

- - “Tình yêu là khi bạn nói với một người là bạn thích cái áo sơ-mi người đó đang mặc, và rồi ngày nào người đó cũng mặc nó”.

- - “Tình yêu xuất phát từ trái tim của con người, nhưng chính các thiên thần làm nên những trái tim đó”





(Cuộc phỏng vấn nhanh với những cô cậu bé 6-10 tuổi)

----

Poem 1

There are angels among us,
one for me and one for you.
God sent them to watch over us,
our whole lives through.


----

Điều kỳ diệu của trái tim



Như mọi người mẹ chu đáo khác, khi Karen biết mình sắp sinh em bé, cô chuẩn bị tinh thần cho cậu con trai 3 tuổi Michael. Tối tối, Michael áp tai vào bụng mẹ và hát cho em nghe. Rồi kỳ sinh nở cũng đến. Sau cơn đau vật vã, Karen cho ra đời một bé gái. Nhưng đứa bé ở trong tình trạng rất nguy kịch và được cấp tốc đưa vào khu chăm sóc trẻ sơ sinh của bệnh viện.

Nhiều ngày đã trôi qua mà tình trạng em gái của Michael không hề có dấu hiệu khả quan. Bác sĩ khoa nhi đã vài lần nói với bố mẹ cậu rằng hy vọng rất mỏng manh, rằng cả nhà hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Vợ chồng Karen đã liên hệ với nghĩa trang địa phương một chỗ mai táng. Trước đây, họ đã háo hức sắp xếp một căn phòng đặc biệt dành cho em bé sắp sinh. Nhưng bây giờ họ thấy mình đang phải chuẩn bị cho đám ma.

Michael nằn nì bố mẹ cho cậu được vào thăm em gái “Con cần được trông thấy em mà bố mẹ”.

Đã qua tuần thứ hai và có lẽ là đám ma sẽ diễn ra vào ngày cuối tuần. Michael vẫn nằng nặc đòi vào thăm em gái mặc dù trẻ em không được phép vào khu chăm sóc đặc biệt. Tuy nhiên, Karen quyết định cho cậu vào cho dù người ta có đồng ý hay không. Bởi nếu Michael không thấy em gái lúc này thì chẳng bao giờ cậu còn có thể gặp lại em nữa. Cô mặc cho con trai chiếc áo blouse rộng quá khổ, giả vờ làm một cái xe đẩy đựng tã lót và dẫn cậu vào khu vực chăm sóc đặc biệt. Nhưng y tá trưởng nhận ngay ra cậu bé, bà hét lên “Đưa thằng bé ra khỏi đây ngay ! Khu vực này cấm trẻ con !”. Bản năng người mẹ trỗi dậy trong Karen. Người phụ nữ ngày thường rất dịu dàng này trừng mắt nhìn thẳng vào mặt bà y tá trưởng gằn giọng “Nó sẽ chỉ rời khỏi đây cho đến khi nào gặp được em gái nó”.

Karen dắt Michael lại bên giường em gái. Cậu nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh đang dần dần bất lực trước cuộc đấu tranh giành sự sống. Sau một khoảnh khắc, cậu cất tiếng hát. Giọng hát trong trẻo tràn ngập yêu thương của một câu bé 3 tuổi cất lên “Em là ánh mặt trời của anh, là ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm lòng anh khi bầu trời xám xịt”. Ngay lập tức đứa trẻ có vẻ phản xạ lại. Mạch đập của cô bé dịu xuống và ổn định dần. “Hãy hát tiếp đi Michael” Karen động viên con trai mà nước mắt lưng tròng. Cậu bé tiếp tục hát “Làm sao em hiểu được anh thương em biết dường nào. Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi mất”.

Khi Michael hát cho em nghe, hơi thở ngắt quãng và khó nhọc của em bé trở nên nhẹ nhàng như một chú mèo con . “Hát nữa đi con yêu” Karen thì thầm. “Đêm hôm trước khi anh ngủ, anh tưởng như đang ôm em trong vòng tay”. Em gái Michael bắt đầu thư giãn. Nước mắt ràn rụa trên má y tá trưởng, bà động viên “Hát tiếp đi Michael”. Karen đứng bên cạnh, vừa cười vừa khóc trong kinh ngạc. “Em là ánh mặt trời của anh. Xin đừng dập tắt tia nắng duy nhất sưởi ấm trong lòng anh”. Kỳ diệu thay, ngày hôm sau cô bé được trở về nhà.

Thế đấy, đừng bao giờ bỏ cuộc trước người mà bạn yêu quý. Tình yêu luôn luôn có sức mạnh kỳ diệu đến không ngờ.



(ST)


----

Còn nhiều để yêu thương



Con ghét trứng ! Con ghét màu đỏ !Con ghét bài tập ! Con ghét dọn nhà ! Con ghét mẹ !

Đó là sự bắt đầu một ngày của chúng tôi. Từ “ghét” được phát âm bởi đứa con gái 7 tuổi của tôi rất thường xuyên.

Kể từ khi con tôi đủ lớn để nói từ đó, tôi đã không hoan nghênh việc sử dụng nó. Tôi giải thích cho con tôi nghe, rằng “ghét” là một từ rất mạnh, và có thể làm nhiều người phải buồn. Tôi nói với nó rằng, một khi từ ngữ đã được nói ra, không bao giờ chúng ta lấy lại được.

Cho đến gần đây, sự giải thích của tôi đã là quá đủ. Tôi chỉ cần nhìn con tôi, và nó sẽ sửa ngay lời nói.

Nhưng đến khi nó đi học, tôi nghe nó nói : “Mẹ ạ, Johnny cũng nói từ đó, và mẹ nó chẳng hề quát nó !”,và “Mẹ ạ, con cũng nói từ đó ở trường, và cô giáo cũng chẳng hề mắng con, thế sao mẹ lại mắng ?”.

Tôi phải nghĩ về điều đó, bởi vì đó là một trong những câu hỏi không thể trả lời nếu như không suy nghĩ chín chắn.

Hôm nay thì tôi đã có câu trả lời cho con gái tôi. Đầu tiên, tôi giải thích cho nó là mỗi bậc cha mẹ đều có những quy tắc riêng cho con cái mình. Nếu chỉ bởi mẹ của Johnny không quát nó vì việc nói từ “ghét”, thế không có nghĩa là có vi phạm những nguyên tắc của tôi cũng chẳng sao. Tôi cũng giải thích rằng có rất nhiều trẻ em mong muốn có được những quả trứng trên bàn để ăn sáng như con tôi. Cho nên hãy biết ơn vì con còn có thức ăn để ăn. Rất nhiều trẻ em cũng mong muốn được sơn phòng ngủ của mình. Cho nên hãy biết ơn vì con có một nơi để ngủ. Rất nhiều trẻ em không thể đến trường vì nhiều nguyên nhân. Cho nên hãy biết ơn vì con có cơ hội đến trường và học. Rất nhiều trẻ em không có đồ chơi, dù một nửa số đồ chơi của con. Cho nên hãy biết ơn vì con có nhiều thứ để mà dọn dẹp. Và cuối cùng, con gái bé bỏng, có rất nhiều trẻ em trên thế giới này hằng ngày cầu nguyện có một người mẹ yêu thương mình. Cho nên hãy biết ơn vì con có một người mẹ làm món trứng cho con ăn buổi sáng, sơn tường cho con, đưa con đi học, mua đồ chơi cho con dù nhiều khi con không xứng đáng. Và điều con cần biết ơn nhất, là vì con có một người mẹ yêu con.

“Ghét” là một từ rất mạnh. Một khi nó được nói ra, nó không thể được rút lại. Nó rất ích kỷ và hằn học, và hơn cả, nó là từ dễ gây tổn thương nhất trong mọi ngôn ngữ. Cho nên, dù mẹ Johnny để cho Johnny nói từ “ghét”, nhưng đối với con, từ đó bi cấm trong nhà của chúng ta.

Lần sau, nếu con nghĩ con ghét cái gì đó, hãy nhìn quanh con. Con có nhiều thứ để yêu hơn là những thứ để ghét – và “yêu” là một từ tuyệt vời, vui vẻ biết bao, phải không con ?



DENYEL CUSIMANO







----




Nói bởi trái tim



Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù. Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thủ đô Rio de Janero.

Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bỗng thấy có ai đập nhẹ vào tay. Tôi dừng : không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần này tôi quay hẳn người lại và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt ; cũng có thể đó là do tôi có cảm giác từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó.

- - Pao, senhor (Bánh mì, ông ơi !?)

Nếu sống ở Brazil, chúng ta có nhiều cơ hội để mua một thanh kẹo hay một cái bánh mì cho những đứa bé vô gia cư và mồ côi này. Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát :

- - Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ này ! – Tôi gọi.

Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường bọn nhỏ này sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố nơi chúng phải lang thang, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé này lại làm tôi ngạc nhiên.

Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cà phê ở một đầu và một cái bánh mì ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu.

Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài (vì nó không được ở lâu trong cửa hàng), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt gí vào cửa kính, quan sát.

“Nó làm cái quái gì thế ?!” – Tôi nghĩ.

Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mặt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi người Brazil ngước nhìn khách lạ người Mỹ cao lớn, là tôi, mỉm cười (một nụ cười có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây), và nói : “Obrigado” (Cảm ơn chú !). Rồi, có vẻ lo lắng, nó gãi gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn : “Muito obrigado” (Cảm ơn chú nhiều lắm ạ !).

Lúc đó nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.

Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất.

Khi tôi viết bài này, tôi vẫn đang ngồi bên ngoài quán giải khát, nơi tôi mua chiếc bánh mì cho thằng bé. Tôi đã muộn giờ lên lớp. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi : nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cảm ơn tôi vì một mẩu bánh mì, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi chúng ta nói lời cảm ơn - thực sự cảm ơn – vì những gì họ làm cho chúng ta ?

Hãy dành thời gian để nói những lời cảm ơn, và đừng bao giờ tiết kiệm lời cảm ơn cả !


MAX LUCADO

----


Bức ảnh gia đình



Trong nhiều năm, gia đình chúng tôi hay có một thói quen vừa xấu vừa tốt. Thói quen tốt là chúng tôi thường nhét phim vào máy ảnh, chụp bất kỳ kiểu gì chúng tôi thích. Nhưng xấu ở chỗ khi chụp hết một cuộn phim, chúng tôi bỏ nó vào tủ chứ không đi rửa.

Mấy hôm trước, Susan cầm vài cuộn đi rửa. Chẳng ai biết rửa sẽ ra những hình gì vì chụp cũng lâu rồi. Chúng tôi hồi hộp như chơi xổ số vậy.

Trong những bức ảnh được rửa ra, rất nhiều ảnh, từ ảnh trong bếp đến bọn trẻ con chơi ngoài sân. Nhưng tất cả những bức ảnh đều giống nhau ở chỗ : không ảnh nào có Susan. Tại sao ? Susan luôn là người chụp ảnh.

Khi xem những bức ảnh, tôi nhớ lại câu chuyện của anh bạn Dan kể tôi nghe năm ngoái. Dan làm việc ở một công ty lớn với hai chi nhánh ở hai đầu thành phố nên rất bận. Như bất kỳ một ông trưởng phòng nào khác, Dan có rất nhiều việc phải làm : Hai ngày phải họp một lần, phải làm thêm vào cuối tuần…

Dan kể chuyện, có lần cô giáo của đứa con gái anh ấy gửi giấy mời họp tới cho anh. Tất nhiên anh quá bận và vợ anh lo mọi chuyện họp hành cho con cái. Nhưng cô giáo nói rằng cô muốn gặp anh, chứ không phải vợ anh.

Do đó, Dan buộc phải sắp xếp công việc, tới trường gặp cô. Cô giáo đưa cho anh một bức vẽ :

- - Tôi muốn anh xem bức tranh con gái anh vẽ gia đình.

Dan xem bức tranh rồi hỏi :

- - Thế tôi đâu ?

- - Đó là lý do tôi mời anh đến đây – Cô giáo nói – Tôi đã hỏi con gái anh là bố cháu đâu. Cô bé nói anh chẳng bao giờ ở nhà, nên cô bé không vẽ anh trong bức tranh.

Một cú đấm cũng không làm Dan đau như lúc ấy. Từ lúc đó, Dan đã thay đổi lịch làm việc của mình, quan tâm đến gia đình hơn để vừa là một doanh nhân giỏi, vừa là một người cha tốt.

Còn bạn, bạn có ở trong bức ảnh gia đình bạn không ? Hay là bạn quá bận rộn hoặc quá thờ ơ ?



(Sưu tầm)

----

Poem 2

I knew that when I met you,
I saw a certain spark.
you appeared before me,
when the world seemed so dark.


----

Hình ảnh về những người cha



1. Có một người cha giữ 2 cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. 9 tháng 10 ngày trải dài trong 100 trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đầu lòng.

2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều có đều ghi chữ số 34. Ít ai biết vật này có giá trị gì và vì thế anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quí giá nào. Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng “lẻn” vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị “lạc”. Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên “vật báu” 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quý còn theo anh mãi mãi.

3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.

4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm 1 tuổi. Và vườn cây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc - đớn đau của người cha khi nghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác.

5. Tất cả những việc tưởng chừng như “ngớ ngẩn” của người cha dành cho con, để làm gì?

Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc

Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình

Đó là câu thơ của một nhà thơ, ông đã giãi thích hộ cho mọi người cha yêu con gái. Rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả là gia đình, là ngôi nhà. đến mức, nếu không còn có con trong ngôi nhà này thì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, “vườn cây – con gái” kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Và thế là cha nhìn quanh, nhìn lên những ‘hiện thân” ấy để gặp lại 1 chút nhà mình, cho đỡ nhớ nhà mình.

6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bố ăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh “Bố cho con ăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc”. Mới thấy vòng đời ngắn ngủi làm sao!

7. Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Hình ảnh thứ 7, thứ 8, thứ 7 tỉ xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trên Trái Đất này.

Chiều nay đưa tiễn thân phụ một người bạn về bên kia dương gian, chợt thấy mọi thứ tình yêu đầu cần phải vội vàng, đâu cứ phải tình yêu lứa đôi. Mau lên chứ, vội vàng lên với chứ…

----

C ó th ể b ạn ch ưa bi ết



· · Mỗi năm có hơn 10.000 con chim bị chết vì …đâm vào cửa sổ nhà cao tầng.

· · Thomas Edison, nhà phát minh ra bóng đèn mắc chứng sợ bóng tối. Phải chăng vì sợ bóng tối mà ông đã cố gắng sáng chế ra bóng đèn điện chăng?

· · Có loài nào ngủ mà không nhắm mắt không ? Có loài nào khi ngủ mà một mắt nhắm một mắt mở không ? Cá heo đấy bạn ạ !

· · Các nhà du hành vũ trụ gặp chuyện buồn khi đang ở trong không trung thì sao ? Họ có khóc được không ? Họ không khóc được đâu bạn ạ, vì ở trong trạng thái không trọng lượng chất lỏng không chảy được như trên Trái Đất.

· · Trung bình cứ 4 người Mỹ thì có một người xuất hiện trên TV.

· · Tại Nebraska, Omaha, ai hắt hơi hoặc ợ trong nhà thờ là phạm luật và phải nộp tiền phạt.

· · Mỗi người chúng ta sinh ra với một bộ xương hoàn chỉnh gồm 300 xương, nhưng khi trưởng thành chúng ta chỉ còn vỏn vẹn 206 chiếc, 94 chiếc xương kia biến mất đâu rồi ?

· · Bạn có biết sản phẩm đầu tiên được áp dụng mã vạch là gì không ? Đó chính là các thỏi kẹo cao su Wrigleys đấy.

· · Bạn không thể gập một tờ giấy làm đôi quá 7 lần liên tiếp cho dù tờ giấy đó to đến đâu đi nữa.

· · Mặt trời lớn hơn Trái đất của chúng ta 330.330 lần đấy.

· · Gà nuôi có bay được không ? Có chứ vì chúng cũng thuộc họ chim mà.

· · Kỷ lục bay lâu nhất của một chú gà nhà là 13 giây bay liên tục.

· · Tim nhím trong một phút trung bình đập tới 300 lần.

· · Một con chuột chũi chỉ trong một đêm có thể đào được một đường hầm dài 300 feet (khoảng 91 mét).

· · Người Ai Cập cổ đại dùng gối để kê đầu khi ngủ, nhưng họ không dùng gối bông mà dùng những chiếc gối làm bằng đá tảng.

· · “Hãy cho tôi điểm tựa, tôi sẽ nâng Trái Đất lên”, liệu với một điểm tựa và đòn bẩy phải to như thế nào thì Acsimet mới nâng nổi Trái Đất khi nó nặng tới 6.588.000.000.000.000.000.000.000 tấn (21 số 0 đấy!).

· · Có một loài vật vẫn có thể sống tới 1 tuần khi bị đứt đầu, nó không chết vì bị mất đầu mà bị chết đói vì không còn miệng để mà ăn. Đó chính là con gián mà ta thường thấy trong nhà.

· · Bạn có phải là người mơ mộng không ? Bạn thường mơ thấy gì ? Các khoa học gia nghiên cứu và cho thấy một người trung bình mỗi năm có khoảng 1460 giấc mơ đấy. Vậy bao nhiêu giấc mơ một năm mới là người mơ mộng ?




----



Priority



Trong công viên vào một buổi chiều. Một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên chiếc ghế băng gần sân chơi thể thao.

- - Con trai tôi kia kìa ! - Người phụ nữ nói, và cô ta chỉ một cậu bé mặc áo đỏ đang chơi cầu trượt.

- - Nó xinh thật - Người đàn ông cười rồi chỉ vào cậu bé áo xanh – Còn kia là con trai tôi đấy !

Nhìn đồng hồ đeo tay, ông thu dọn mấy thứ đồ chơi mà con ông đặt trên ghế, rồi gọi con :

- - Todd ơi, đến giờ về rồi đấy !

Nhận thấy ông bố không gay gắt lắm trong lời nói, Todd nài nỉ :

- - Năm phút nữa nhé, bố ? Được không ạ ? Năm phút nữa thôi !

Ông bố gật đầu, cho phép Todd chơi và Todd tiếp tục lắc cái xích đu.

Năm phút nữa trôi qua và ông bố lại gọi con. Lại một lần nữa, Todd thuyết phục : “Bố ơi, năm phút nữa !”, rồi tiếp tục biểu diễn trên xích đu.

Ông bố chỉ mỉm cười. Người phụ nữ ngồi cạnh cũng cười và khen ông là một ông bố dễ dãi và kiên nhẫn.

Người đàn ông bỗng trầm tư và kể :

- - Con trai lớn của tôi, Tommy, đã mất trong một tai nạn giao thông khi nó đang tập đi xe đạp gần đây. Tôi đã chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho Tommy và bây giờ, tôi có thể đánh đổi bất kỳ thứ gì để có được chỉ 5 phút với nó. Tôi đã thề không bao giờ lặp lại lỗi lầm của tôi với Todd. Todd nghĩ nó được thêm 5 phút để đánh đu. Nhưng sự thật là, chính tôi mới được thêm 5 phút để nhìn nó chơi đùa.



(Sưu tầm)


----

Sự đấu tranh



Đôi khi, sự đấu tranh là những gì chúng ta cần trong cuộc sống.

Nếu cuộc sống để chúng ta đi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ chẳng mạnh mẽ như chúng ta có thể đâu… Bạn hãy nghĩ mà xem :

Bạn cần sức mạnh, và cuộc sống đặt ra những khó khăn để bạn vượt qua.

Bạn cần xự thông minh, và cuộc sống đặt ra những vấn đề để cho bạn giải quyết.

Bạn cần thành công, và cuộc sống cho bạn bộ não và đôi tay để bạn làm việc.

Bạn cần sự can đảm, và cuộc sống đặt ra những thách thức để bạn phải chiến thắng.

Bạn cần sự yêu thương, và cuộc sống đưa những người khó khăn đến cho bạn giúp đỡ.

Bạn cần sự ưu ái, và cuộc sống cho bạn cơ hội.

Bạn biết không, cuộc sống không cho bạn những gì bạn muốn, nhưng cuộc sống cho bạn những gì bạn cần.



(ST)


----


Chiếc Khăn Quàng



Câu chuyện này xảy ra tại Philadelphia vào khoảng cuối thế kỷ 19. Một buổi tối mùa đông bác sĩ S.Weir Mitchell đang ngồi đọc sách, nhưng sau đó ông đã ngủ quên ngay trên ghế bành. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên và ông thức giấc. Đứng trên bậc cửa là một cô gái. Ngoài trời lạnh, tuyết rơi rất nhiều nhưng cô gái chỉ có một chiếc khăn quàng nhỏ choàng ra ngoài bộ váy. Cô nói với giọng run run : “Mẹ tôi đang ốm nặng. Bác sĩ, xin ông hãy tới”.

Đi dưới trời tuyết trong đêm tối quả thật chẳng dễ dàng gì, nhưng cuối cùng họ cũng tới được một ngôi nhà cũ. Cô gái dẫn ông đến tới một căn phòng trên tầng ba. Oâng đẩy cửa phòng bước vào. Trong phòng có một người phụ nữ đang nằm trên giường và ông nhận ra đó là một bệnh nhân cũ của ông. Sau khi khám cho người phụ nữ, ông hỏi : “Con gái bà đâu? Tôi cần cô ấy đi mua thuốc”.

“Con gái tôi ư?”, người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên, “Nó đã chết một tháng trước đây”.

“Không thể như vậy. Cô ấy đã đến gặp tôi. Tôi đã nhìn thấy cô ấy. Cô ấy quàng một chiếc khăn nhỏ”.Bác sĩ nói.

“Khăn quàng của con tôi ở kia kìa”. Người phụ nữ chỉ tay vào chiếc tủ. Đi lại gần chiếc tủ, ông nhìn thấy chiếc khăn quàng đang để trên đó, nó được gập rất gọn gàng, khô ráo không hề có một chút tuyết của buổi tối hôm nay.


----


Cuộc di xe ma quỷ
Sau một dêm dài say sua, hai gã thanh niên rời quán bar, nhảy vào ơ tơ và
khởi dộng máy. Sau vài phút, một ơng già xuất hiện ngồi cửa sổ và gõ nhẹ
vào dĩ. Hành khách thất kinh la lên, "Nhìn ra ngồi cửa sổ kìa. Ngồi dĩ cĩ
một bộ mặt của một con ma!" Nguời lái xe tang tốc nhung khuơn mặt của nguời
dàn ơng vẫn ở dĩ chỗ cửa sổ. Nguời hành khách hạ cửa sổ xuống và hỏi, "Ơng
muốn gì?". Nguời dàn ơng nhẹ nhàng dáp "Các anh cĩ thuốc lá khơng?". Hành
khách dua thuốc cho ơng ta rồi la tống lên với nguời lái xe "Giậm ga mạnh
lên", và cuốn cửa sổ lên trong sự kinh hồng. Một vài phút sau, họ lấy lại
duợc bình tinh và bắt dầu cuời. Nguời lái xe nĩi, "Tơi khơng hiểu chuyện gì
dã xảy ra, nhung dừng lo; dồng hồ tốc dộ dang chỉ 80 dặm/giờ." Ðột nhiên cĩ
một cái gõ nhẹ trên cửa sổ và ơng già lại xuất hiện. "Lại ơng ta kìa", nguời
hành khác hét lên. Anh ta kéo cửa xuống và run run hỏi, "Sao dấy?" "Các anh
cĩ lửa khơng?". Anh chàng khách ném chiếc bật lửa ra khỏi cửa sổ và nĩi,
"Giậm ga mạnh lên!". Họ phĩng với tốc dộ 100 dặm một giờ, cố gắng quên di
những gì vừa nghe và thấy, thì dột nhiên lại cĩ tiếng gõ. "Chúa oi! Hắn ta
quay lại!" Nguời hành khách kéo cửa sổ xuống và hét lên trong sự kinh hồng
tột dộ, "Bây giờ thì cái gì nữa?". Ơng già nhẹ nhàng dáp, "Các anh cĩ cần
giúp ra khỏi dống bùn khơng?"


----

Embroidering



Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường nhận đồ về thêu. Mẹ luôn ngồi trên ghế vào buổi sáng sớm, thêu rất nhanh. Tôi ngồi dưới đất, háo hức ngước nhìn lên cái khung thêu của mẹ với đôi mắt mở to. Tôi muốn nghe lời mẹ giải thích rằng mẹ đang làm gì. Mẹ bảo đó là việc thêu. Tôi bảo mẹ rằng nhìn từ phía dưới cái khung thêu thì nó cực kỳ lộn xộn và thực tình tôi chẳng biết nó là hình gì.

Mẹ cười, bảo tôi cứ ra ngoài sân chơi, khi nào xong mẹ sẽ cho ngồi lên ghế xem.

Tôi cứ tự hỏi tại sao mẹ dùng chỉ sẫm với chỉ sáng màu xen kẽ nhau, tự hỏi nó có đem lại hiệu ứng gì không và tại sao mẹ lại làm ra một thứ lộn xộn đến thế. Chỉ vài phút sau, mẹ đã gọi tôi vào ngồi ghế cùng mẹ để xem.

Tôi vẫn còn nhơ ùtôi đã hào hứng đến thế nào khi trèo lên ghế. Và khi tôi trèo lên ghế, tôi gần như kêu ầm lên : trước mắt tôi là bức tranh có hoàng hôn, có mặt trời, có hoa… có đủ màu sáng và màu tối, đẹp đến mức tôi không thể tin được.

Và mẹ tôi bảo, cuộc sống vẫn như vậy. Ta nhìn từ một mặt, nó có thể hoàn toàn lộn xôn, nhưng nếu ta chịu chờ đợi, chịu chấp nhận cả những sợi chỉ sáng và tối và nhìn từ một mặt khác, ta sẽ thấy cuộc sống có mục đích và đẹp đẽ đến mức nào.

(ST)


----

Ủng hộ

Nido Qubein

Một vài thành cơng lớn nhất trong lịch sử thường đi kèm theo một câu chuyện về sự ủng hộ hoặc tin tưởng của người yêu hay những người thân. Nếu khơng cĩ người vợ tên Sophia, chúng ta đã cĩ thể khơng được biết đến một tên tuổi lớn trong văn học, Nathaniel Hawthorne. Khi Nathaniel Hawthorne với tâm trạng đau khổ về báo cho vợ mình biết rằng ơng đã thất bại, và đã bị cho nghỉ việc tại sở Hải quan, vợ ơng đã làm ơng ngạc nhiên với biểu hiện vui sướng.
"Bây giờ," cơ nĩi với vẻ đắc thắng, "anh cĩ thể viết cuốn sách của anh!"
"Ừ," người đàn ơng đã chùn bước "nhưng chúng ta sẽ sống bằng cách nào trong khi anh viết?"
Trong kinh ngạc, ơng nhìn thấy vợ mình lấy từ trong tủ ra một nắm tiền lớn.
"Em lấy nĩ ở đâu ra vậy?" ơng hỏi.
"Em luơn nghĩ anh là một thiên tài," cơ nĩi. "Em biết là một ngày nào đĩ anh sẽ viết một tác phẩm tuyệt vời. Bởi vậy mỗi tuần, từ số tiền anh đưa em để lo việc nhà, em tiết kiệm một ít. Và bây giờ số tiền này đủ cho chúng ta sống trong vịng một năm."
Từ sự tin tưởng của cơ, một trong số các tác phẩm lớn nhất trong lịch sử văn học Hoa Kỳ ra đời: Chữ A màu đỏ.
(The Scarlet Letter)


----

Bạn là con thứ mấy trong gia đình



Điểm mạnh Yếu Bạn bè Nửa kia nghề



* Bạn là con cả ? Con cả là hình mẫu để bố mẹ nuôi dạy (những) đứa em.



Tự tin, năng động trong hoạt động tập thể.

Quá cầu toàn, hay bị sức ép do phải là “tấm gương”

Thường là “lãnh đạo nhóm”. Bạn dễ bị mọi người coi là “lộng quyền”

Nên chọn 1 người cũng là con cả nốt để 2 người khích lệ nhau(dù hay cãi nhau). Đừng coi nửa kia như “em” mình.

Những nghề cần nhiều lòng tin : phi công, bác sĩ, phóng viên…



* Bạn là con giữa ? Người con giữa có anh chị đi trước làm gương và có em để chăm sóc,nhưng hay bị bố mẹ bắt làm theo những gì “tấm gương” đã làm.



Dễ gần, vì bạn phải hoà thuận với cả anh lẫn em.

Đôi khi, bạn làm điều kỳ dị do muốn gây chú ý của bố mẹ.

Bạn có nhiều nhóm bạn, linh hoạt trong quan hệ bạn bè

Bạn hợp với những người nhạy cảm, luôn chú ý đến bạn.

Luật sư, kinh doanh, trợ lý và những nghề đòi hỏi hài hoà và giỏi thương lượng





* Bạn là con út? Con út cũng nhiều sức ép, phải “cạnh tranh” với những thành tích của anh chị mình.



Giỏi nhiều thứ do học tập từ anh chị.

Thiếu độc lập, hay ghen tỵ.

Quen để mọi người giải quyết giúp mọi việc, hay bắt chước

Nên là con cả hoặc con một – những người biết phải chiều bạn thế nào

Những việc “hoạt động” như thiết kế, thời trang. Bạn luôn sẵn sàng với những công việc mới.



* Bạn là con một? Được bố mẹ quan tâm chú ý “toàn phần” nên con một có mối quan hệ tốt với bố mẹ và mọi người.



Tự tin, rất biết cố gắng.

Ích kỷ do không phải chia sẻ với ai bao giờ.

Thích làm lãnh đạo và hay đưa bạn về nhà chơi (vì không có anh chị em)

Một người khéo léo, là con cả rất hợp với bạn.

Công việc mà người khác hay cần bạn.


----

Con vật nào ngu nhất ?



Tại vòng chung kết cuộc thi con vật ngu nhất, các con vật phải trả lời câu hỏi của ban giám khảo.

Ban giám khảo : 2 cộng 4 là mấy?

Bị : 2 cộng 4 là 8.

Heo : 2 cộng 4 là 2.

Vẹt : 2 cộng 4 là mấy?

Vẹt được chấm giải nhất......


----

Trẻ em học được gì từ môi trường sống



Những đứa trẻ sống giữa những người phê phán thì học lên án.

Những đứa trẻ sống trong bầu không khí thù địch thì hay đánh nhau.

Những đứa trẻ sống trong sự hãi hùng thì học được thói sợ sệt.

Những đứa trẻ sống trong cảnh đau xót thì học được sự đồng cảm.

Những đứa trẻ sống trong bầu không khí đố kỵ thì học được thế nào là tham vọng.

Những đứa trẻ sống trong bầu không khí khoan dung thì học được sự nhẫn nại.

Những đứa trẻ sống giữa những nguồn động viên thì học được lòng tin.

Những đứa trẻ sống giữa những lời khen tặng đúng lúc thì học đánh giá cao những gì bao quanh chúng.

Những đứa trẻ sống trong niềm tự hào thì học cách phấn đấu.

Những đứa trẻ sống trong sự san sẻ thì học để trở nên hào hiệp.

Những đứa trẻ sống trong sự trung thực vàsự công minh thì học được chân lý và lẽ công bằng.

Những đứa trẻ sống trong hạnh phúc thì học được rằng thế giới là nơi tốt đẹp để sống.


----

Xin chào!



Xin chào! Tôi là cuộc sống đây. Hôm nay tôi sẽ cố giải quyết mọi vấn đề bạn đang gặp phải để bạn đừng than trách tôi nữa…

Nếu bạn bị tắc đường và kẹt xe, đừng thất vọng. Còn rất nhiều người trên thế giới này, mà đối với họ, lái xe là một ước muốn không thể thực hiện .

Nếu bạn cảm thấy học hành thật chán ngán. Hãy nghĩ đến người đã hàng năm trời rồi không được đi học.

Nếu bạn thất vọng vì một chuyện tình cản đang đến hồi tan vỡ. Hãy nghĩ đến người chưa bao giờ biết yêu thương và được yêu thương là như thế nào.

Nếu bạn buồn vì một cuối tuần nữa lại sắp trôi qua. Hãy nghĩ đến môi trường làm việc khắc nghiệt, phải làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần để nuôi con.

Nếu bạn bị hỏng xe và phải dắt bộ đến trường. Hãy nghĩ đến những người bị tàn tật chỉ mong có cơ hội để được đi bộ, dù chỉ vài bước.

Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và có mục đích gì. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, biết trước mình không còn sống được bao lâu nữa,và không còn cơ hôi tự hỏi mình nữa.

Nếu bạn cảm thấy khũng khiếp khi là nạn nhân của những trò đùa, những sự nhỏ mọn… của người khác. Hãy nhớ : Thế vẫn chưa là gì đâu, vì tồi tệ hơn nữa là khi : bạn có thể là chính những người đó


----

Cửa Sổ Vàng



Charles sống cùng bố mẹ trong một trang trại nhỏ. Hằng ngày, cậu bé dậy từ khi mặt trời chưa mọc. Cậu rất thích ngắm buổi sớm mai, đặc biệt là ô cửa sổ vàng của một trang trại cách gia đình cậu không xa lắm.

Đó là ô cửa sổ mà Charles cho là đẹp nhất trên thế giới này. Nhìn từ xa, nó thật lộng lẫy, trông như được làm bằng vàng vậy. Màu sơn của ngôi nhà nữa chứ, trông thật hào nhoáng, chắc hẳn đâu phải là một gia đình giàu có. Xem nào, ô cửa bằng vàng thì chắc bên trong phải là một tấm rèm mới tinh, thơm phức chứ chẳng phải rèm cũ như nhà mình. Còn gì nữa nhỉ? Lò sưởi! Đúng rồi, bên cạnh lò sưởi sẽ là một chiếc ghế đệm êm ái, chỗ ngồi tuyệt vời mà Charles vẫn ước ao bấy lâu … Cậu bé tha hồ để cho trí tưởng tượng bay bổng, rồi đến một ngày, Charles quyết định sẽ đến xem tận mắt ngôi nhà mơ ước của mình.

Càng đến gần ngôi nhà, Charles càng hồi hộp, nhưng mọi thứ lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà cậu bé đã nghĩ. Đó chỉ là một ngôi nhà quá đỗi bình thường, thậm chí, nước sơn đã cũ, ngay cả nước sơn vàng quanh ô cửa sổ cũng rất xước xát. Tràn đầy thất vọng, Charles không hề để ý rằng có một chú bé đang chơi trong sân, cho đến khi cậu ta gọi:

- Này, cậu đang làm gì thế?

- À, mình… mình đang đi dạo quanh đây thôi – Charles lúng túng đáp.

- Cậu từ đâu đến vậy?

- Ở kia – Charles bâng quơ chỉ.

Đến đây, chú bé tỏ vẻ rất quan trọng kéo Charles lại một góc và hỏi:

- Này, thế cậu có biết ngôi nhà ở phía kia không?

Nhìn theo tay cậu bé chỉ, Charles vô cùng ngạc nhiên vì đó không phải ngôi nhà xa lạ nào, mà chính là ngôi nhà cậu. Không ngờ nhìn từ xa, dưới ánh nắng nó lại đẹp như thế. Cậu bé kia hồ hởi:

- Đấy cậu nhìn thấy chưa, ngôi nhà có ô cửa màu vàng ấy, chắc bên trong ngôi nhà ấy đẹp lắm nhỉ, chắc nhà họ phải có một cái lò sưởi to, một cái ghế bành cạnh lò sưởi nữa…

(Sưu tầm)


----

Vui Cười 1

Một người đàn ông mù đang đi dạo cùng với con chó dẫn đường của mình. Thình lình con vật dừng lại và tè vào chân ông ta. Người đàn ông chậm chạp cúi xuống và xoa đầu con chó.

Thấy vậy, một người đi đường ngạc nhiên hỏi :

“Tại sao ông lại xoa đầu nó ? Nó vừa tè lên chân ông đó !"

“Tôi biết”, ông ta trả lời, “nhưng đeå đá được nó, trước tiên tôi phải tìm ra cái đầu của nó đã"


----

Bức thư gửi người em thầm lặng



Em trai yêu quý,

Khi mẹ nói là chị sắp có em bé, chị sung sướng vô cùng. Khi em được sinh ra, bàn tay bàn chân nhỏ bé của em xinh xắn đến làm chị ngạc nhiên. Chị tự hào gọi lũ bạn chị đến ngắm nhìn em. Chúng nó chạm vào em, có đứa còn cấu em nữa, nhưng em không hề khóc. Và đến khi em được 5 tháng thì câu chuyện bắt đầu xảy ra…

Em có vẻ như tê liệt không cử động, tiếng khóc của em nghe như tiếng mèo kêu. Bác sĩ bảo em bị hội chứng “cry du chat” (có nghĩa là “tiếng kêu của con mèo”), em sẽ không thể đi lại và nói chuyện được, thậm chí em còn chậm phát triển nữa.

Mẹ choáng váng còn chị thì bực tức. Thật là thiếu công bằng. Chị nhìn em và nhận ra rằng thế nào chị cũng bị bạn bè chế nhạo. Để giữ niềm tự hào cũng như “danh tiếng” của mình, chị đã làm một việc thiếu suy nghĩ: chị không thèm nhận em là em của chị nữa. Chị lạnh lùng với em.

Nhưng mẹ không bỏ cuộc. Mỗi khi mẹ đặt đồ chơi của em xuống, em thường lăn cứ không bò hay trườn như trẻ em bình thường. Mẹ khóc khi mẹ phải xoa kem vào bụng để em không lăn được. Em cố, em khóc như tiếng mèo kêu. Rồi một ngày, em chiến thắng lớp kem trên bụng và em bò được. Khi mẹ thấy em bò, mẹ bảo rồi em sẽ đi lại được, mẹ đặt em trên cỏ. Cỏ quệt vào da làm em khó chịu, mẹ hy vọng em sẽ ghét cảm giác ấy và cố đứng thẳng lên. Em cứ bò ra khỏi bãi cỏ, rồi mẹ lại đặt emvào, cho đến một hôm mẹ thấy em cố đứng dậy, chập chững đi khỏi bãi cỏ trên đôi chân bé nhỏ. Mẹ vừa khóc vừa cười, bố ôm em thật chặt.

Qua một năm nữa, cũng bằng cách để em tự vượt qua cảm giác khó chịu, mẹ dạy được em nói, đọc và viết. Từ đó, thỉnh thoảng chị thấy em ra sân, ngửi hoa, vẫy bọn chim hoặc cười lơ ngơ với không khí. Chị bắt đầu thấy được sự đơn giản, vẻ đẹp của cuộc sống qua đôi mắt em. Đó là khi chị nhận ra rằng em là em của chị, dù chị có cố đến đâu nữa, chị cũng không thể ghét em được. Chị và em lại “làm quen” với nhau. Chị lại mua đồ chơi cho em. Em đền ơn chị bằng cách cười và ôm chị. Nhưng cuối cùng, em cũng không được dành cho gia đình mình.

Vào lần sinh nhật thứ 10, em bị đau đầu trầm trọng. Bác sĩ nói em bị bệnh bạch cầu. Bố mẹ khóc. Lúc đó, chị yêu em hơn bao giờ hết. Bác sĩ nói hy vọng duy nhất là thay tuỷ xương cho em. Em trở thành đối tượng của cuộc quyên góp từ thiện trên khắp đất nước. Nhưng khi tìm được người có thề thay tuỷ thì bệnh em đã quá nặng, không thể phẫu thuật được nữa. Em phải trị liệu hoá học. Đến giờ phút cuối cùng, em nói không muốn chết ở trong bệnh viện, em muốn về nhà.

Về nhà, chị em mình ăn kem, chạy trên cỏ, chụp ảnh cùng nhau và thả bóng bay. Em nói sau này khi chị cần giúp đỡ, hãy gửi cho em một bức thư tới Thiên Đường bằng cách buộc nó vào quả bóng bay và thả bóng đi.

Buổi tối cuối cùng khi em ốm nặng, em muốn được xoa vào lưng. Em muốn nói cái gì đó nhưng không nói được. Chị biêt em muốn nói gì, chị bảo em đừng sợ…

Rồi chị nhìn cậu bé can đảm ngừng thở. Bố mẹ và chị khóc đến không còn nước mắt nữa. Cuối cùng em đã ra đi. Từ đo,ù em là động lực của chị. Em làm chị biết yêu cuộc sống hơn và sống một cuộc sống hoàn hảo nhất. Em làm chị nhận ra điều quan trọng nhất trong cuộc sống là “luôn yêu thương mà đừng hỏi tại sao và đừng đưa ra giới hạn nào”.

Cảm ơn em trai của chị vì tất cả nhưng điều đó.

Chị của em,


----

Before You Can Dry Another’s Tears, You, Too, Must Weep



“Let me not live a life that’s way too free

For how can I ever hope to heal the wounds of others I do not feel?



If my eyes are dry and I never weep,

How do I know when the hurt is deep?

If my heart is cold and it never bleeds,

How can I tell what my brother needs?



For when my ears are deaf to the beggar’s plea,

And we close our eyes and refuse to see

And we steel our hearts and harden our mind,

And we count it a weekness whenever we’re kind,

We are no longer following the Right way,

Or having a guidance from day to day



When the heart that is broken with sorrow

You will open the door to a brighter tomorrow.

For only through tears can we recognize

The suffering that lies in another’s eyes ”

(Helen Steiner)


----



Chuyến du hành trong đêm



Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì cuộc hôn nhân mới tan vỡ với Racheal nên tôi đồng ý. Và vị khách của đêm cuối năm ấy để lại trong đời tôi một ấn tượng đặc biệt.

Tôi nhận được lời nhắn vào lúc 2.30h sáng. Tôi dừng xe, xung quanh vẫn tối đen, chỉ trừ một ánh đèn hắt ra từ một cửa sổ nhỏ ở tầng trệt. Bình thuờng, cũng như mọi tài xế taxi khác, tôi chỉ bấm còi một hai lần, đợi một chút, nếu vẫn chưa thấy khách ra thì lái xe đi. Nhưng không hiểu sao lần này, tôi lại ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp. Không khéo người ta cần mình giúp, tôi nghĩ vậy và gõ cửa.

“Xin chờ một phút” – một giọng nói run rẩy cất lên. Sau một lát im lặng, cửa mở. Một bà cụ nhỏ bé đứng trước mặt tôi, mặc một chiếc váy hoa, đội mũ nhỏ có mạng che mặt. Chiếc va ly nhỏ đặt dưới chân.

Căn phòng sau lưng cụ trông như không có ai ở đã nhiều năm. Tất cả đồ đạc đều được phủ ga trắng.

“Cậu mang đồ ra xe giúp tôi được không?” Bà cụ hỏi. Một tay tôi nhấc chiếc va ly lên, nó còn nhẹ bẫng, còn tay kia thì khuỳnh ra cho bà cụ vịn. Chúng tôi đi rất chậm ra xe.

“Cậu tốt quá!”, bà cụ nói nhẹ nhàng mắt không nhìn vào tôi,tựa như đang nói với một ai khác.

Khi chúng tôi vào xe, bà đưa cho địa chỉ cần tới và nói:

“Cậu có thể đi xuyên qua khu chợ cũ được không?”

“Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất, cụ ạ!”

“Tôi không vội mà!”. Ngừng một lát, bà nói tiếp: “Tôi đang đến viện dưỡng lão!”

Mắt bà long lanh: “Thế cũng tốt! Đằng nào thì bác sĩ cũng nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa”.

Tôi tắt đồng hồ đo cây số và hỏi: “Đầu tiên cụ muốn cháu đưa đi đâu?”

Hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lòng vòng quanh thành phố. Bà cụ chỉ cho tôi toà nhà bà từng làm việc, khu chung cư vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới. Bà bảo tôi dừng lại trước một cửa hàng nội thất nơi trước đây là sàn nhảy, bà vẫn đến khiêu vũ khi còn thiếu nữ. Thỉnh thoảng bà bảo tôi đi chậm qua một toà nhà hay một góc phố đặc – biệt – nào – đó, dừng lại trong bóng tối và im lặng .

Khi những ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bà cụ đột nhiên nói “Tôi mệt rồi, chúng ta đi thôi”.

Chúng tôi tới địa chỉ mà bà cụ đưa cho tôi mà không nói thêm câu nào. Đó là một viện điều dưỡng dành cho những người già không nơi nương tựa. Hai người hộ lý và một chiếc xe lăn đã chờ sẵn ngoài cổng. Bà cụ dừng bước, vừa rút ví ra vừa hỏi tôi, dịu dàng:

“Tôi phải trả cậu bao nhiêu?”

“Không gì cả, cụ ạ!” – Tôi nói.

“Cậu cũng phải kiếm sống mà” – Bà cụ hỏi, giọng vẫn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chút ngạc nhiên nào.

“Sẽ còn những hành khach khác mà cụ” – Tôi trả lời.

Bất giác tôi cúi xuống ôm lấy cụ. Cụ cũng ôm chặt tôi.

“Cậu đã cho tôi rất nhiều” Bà cụ nói “ Cảm ơn cậu”.

Tôi siết nhẹ tay bà rồi quay ra. Trời vẫn còn mờ tối. Sau lưng tôi, cánh cửa viện điều dưỡng đã đóng lại. Đó cũng là âm thanh khép lại một cuộc đời.

Cả ngày hôm đó tôi không đón thêm một hành khách nào, tôi lái xe đi lang thang, đắm chìm trong suy nghĩ, rồi băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp một tài xế dữ dằn, hoặc đang nóng vội trong chuyến xe cuối cùng? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp còi rồi bỏ đi hoặc từ chối tuyến đường – đặc – biệt của bà cụ? Và bất giác tôi cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao … ít ra tôi hiểu rằng sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như tôivẫn còn rất nhiều yêu thương, và vì thế mọi cánh cửa vẫn chưa hề khép lại.

(Sưu tầm)


----

Ủng hộ

Nido Qubein

Một vài thành công lớn nhất trong lịch sử thường đi kèm theo một câu chuyện về sự ủng hộ hoặc tin tưởng của người yêu hay những người thân. Nếu không có người vợ tên Sophia, chúng ta đã có thể không được biết đến một tên tuổi lớn trong văn học, Nathaniel Hawthorne. Khi Nathaniel Hawthorne với tâm trạng đau khổ về báo cho vợ mình biết rằng ông đã thất bại, và đã bị cho nghỉ việc tại sở Hải quan, vợ ông đã làm ông ngạc nhiên với biểu hiện vui sướng.
"Bây giờ," cô nói với vẻ đắc thắng, "anh có thể viết cuốn sách của anh!"
"Ừ," người đàn ông đã chùn bước "nhưng chúng ta sẽ sống bằng cách nào trong khi anh viết?"
Trong kinh ngạc, ông nhìn thấy vợ mình lấy từ trong tủ ra một nắm tiền lớn.
"Em lấy nó ở đâu ra vậy?" ông hỏi.
"Em luôn nghĩ anh là một thiên tài," cô nói. "Em biết là một ngày nào đó anh sẽ viết một tác phẩm tuyệt vời. Bởi vậy mỗi tuần, từ số tiền anh đưa em để lo việc nhà, em tiết kiệm một ít. Và bây giờ số tiền này đủ cho chúng ta sống trong vòng một năm."
Từ sự tin tưởng của cô, một trong số các tác phẩm lớn nhất trong lịch sử văn học Hoa Kỳ ra đời: Chữ A màu đỏ.
(The Scarlet Letter)

----

Khi trẻ con học

Khi trẻ con học rằng hạnh phúc không được tìm ra ở những gì một người đang có mà ở nơi người đó là ai

Khi trẻ con học rằng cho đi và tha thứ thì được tưởng thưởng nhiều hơn là nhận và báo thù

Khi trẻ con học rằng vượt qua khó khăn bằng cách than vãn thì không dễ chút nào, mà phải bằng quyết tâm và sức mạnh tinh thần

Khi trẻ con được học rằng chúng không thể điều khiển thế giới xung quanh, nhưng lại là ông chủ của chính tâm hồn chúng

Khi trẻ con được học rằng các mối quan hệ sẽ tốt đẹp hơn nếu chúng đánh giá tình bạn cao hơn cái tôi, sự thỏa hiệp cao hơn niềm kiêu hãnh cá nhân, và lắng nghe cao hơn khuyên bảo

Khi trẻ con được học rằng đừng ghét bỏ một người có những điểm khác biệt khiến chúng sợ, mà hãy sợ chính sự ghét bỏ đó

Khi trẻ con được học rằng thật dễ chịu xiết bao khi có sức mạnh để nâng người khác dậy, hơn là một sức mạnh giả tạo chỉ để hạ người khác xuống

Khi trẻ con được học rằng lời ca tụng của người khác làm vui tai nhưng vô nghĩa nếu nó không phản ánh đúng bản thân mình

Khi trẻ con được học rằng giá trị của một cuộc sống được đo không phải bằng những năm tháng tích lũy tài sản, mà bởi những khoảnh khắc bỏ đi sự lợi ích cá nhân, chia sẻ sự hiểu biết, khơi gợi hy vọng, lau nước mắt và xoa dịu trái tim người khác.

Khi trẻ con được học rằng vẻ đẹp của một người được nhìn thấy không phải bằng mắt mà bắng trái tim, và mặc dù thời gian và gian khó có thể tàn phá bề ngoài, chúng lại có thể nâng cao phaåm chất và tầm nhìn.

Khi trẻ con được học cách giữ lại những đánh giá dành cho người khác, biết mọi người được cầu phúc dù họ tốt hay xấu, và mỗi người có tỏa sáng hay không lại thường phụ thuộc vào việc người khác giúp đỡ họ hay gây cho họ những nỗi đau

Khi trẻ con được học những chân lý này và học cách áp dụng chúng vào nghệ thuật sống, chúng sẽ không còn là trẻ con nữa ...


----

Tin tốt lành nhất

Sau khi chiến thắng trong một cuộc thi , Robert De Vincenzo - tay đáng golf huyền thoại người Achentina được nhận một số tiền thưởng khá lớn . Khi đến bãi đậu xe để chuẩn bị ra về , ông bắt gặp một người phụ nữ cứ nhìn chăm chăm vào mình . Cô ấy bước đến chúc mừng chiến thắng của De Vincenzo rồi khóc :

-Con trai bé bỏng của tôi đang gặp nguy hiểm , thưa ông ! Nó mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo và sắp phải chết . Mà tôi lại chẳng thể tìm đâu ra tiền để nấu cho nó một bữa ăn ngon chứ đừng nói đến việc mời bác sĩ hoặc đưa nó vào bệnh viện ...

De Vincenzo thật sự cảm động khi nghe câu chuyện , " Thật tội nghiệp cháu bé ! Cô hãy mang lại cho nó những ngày cuối cùng tốt đẹp nhất ! " . Ông vừa nói vừa trao lại toàn bộ số tiền thưởng của mình cho người mẹ trẻ .

Tuần sau , khi tay đánh golf tử tế này đang ngồi ăn trưa , có một người đàn ông tiến đến bàn của ông để chào hỏi . Ông này là chủ tịch của câu lạc bộ gofl mà De Vincenzo thi đấu vào tuần trước .

-Tôi nghe bọn trẻ ở bãi đậu xe nói anh đã tặng toàn bộ tiền thưởng của mình cho một người phụ nữ ?

- Vâng . Con của cô ấy bị bệnh sắp chết .Hoàn cảnh của mẹ con nhà ấy thật đáng thương !

Nét tức giận hiện rõ trên gương mặt của ông chủ tịch câu lạc bộ :

-Đó là một mụ lừa đảo . Ả làm gì có đứa con nào bị bệnh nặng ? Ngay cả chồng mà ả vẫn chưa có cơ mà . Anh đã bị gạt tiền rồi , anh bạn của tôi ạ !

De Vincenzo tỏ vẻ ngạc nhiên :

-Ý của anh là không có đứa trẻ nào sắp chết ?

-Đúng thế !

-Thật tuyệt ! Đó là tin tốt lành nhất mà tôi được nghe trong suốt tuần vừa rồi đấy ! - De Vincenzo khẽ mỉm cười hạnh phúc .

( Suu tam )


----


Đôi mắt người cha

Người bạn trong câu chuyện của chúng ta tên Duy , mẹ mất khi Duy lên bốn , mười mấy năm nay cha Duy vẫn lủi thủi một mình chăm sóc cho con trai .Gĩưa họ có một mối tình thâm không gì chia cắt nổi .

Duy có một tình yêu mãnh liệt với môn bóng đá . Ngay từ khi mới học tiểu học , Duy đã hăng hái tham gia vào đội bóng đá của trường . Và cha Duy cũng không bỏ sót bất kỳ trận đấu bóng đá nào để cổ vũ con trai của mình .

Thế nhưng , khi vào trung học , thể hình của Duy lại thuộc vào hàng " ốc tiêu " nhất lớp . Người cha vẫn tiếp tục động viên con trai mình :" Chẳng sao cả đâu con .Con vẫn cứ đá bóng nếu như tình yêu con dành cho nó vẫn còn.." . Sự cổ vũ của người cha như tiếp thêm cho Duy sức mạnh để cậu miệt mài tập luyện ... Cuối cùng , Duy " ốc tiêu " vẫn được chọn vào đội bóng của lớp .Và tuyệt hơn , cậu cũng đã tạo được ấn tượng rất tốt với thầy huấn luyện viên đội bóng của trường . Theo dõi cậu tập luyện , ông thấy Duy luôn đặt cả con tim và tâm hồn của mình vào từng đường bóng . Và dẫu chỉ ngồi trên hàng ghế dự bị , Duy luôn là người mang lại tinh thần khát khao chiến thắng cho đồng đội trong những tình huống xấu nhất . Cuối cùng , ông cho phép Duy tham gia vào đội bóng của trường , Duy cực kỳ phấn khích và lập tức gọi điện về cho cha . Khó có thể diễn tả niềm hạnh phúc của người cha trước tin vui này... Cuối cùng thì mơ ước của Duy đã trở thành hiện thực , cậu đã được thi đấu trong màu áo đội tuyển trường , dẫu chỉ thỉnh thoảng Duy mới được ra sân . Dù vậy , cha của cậu vẫn không vắng mặt trên khán đài trong bất kỳ trận đấu nào .

Một hôm , huấn luyện viên gọi cậu đến và bảo :

-Tuần sau , đội bóng của chúng ta sẽ có một trận wan trọng với trường bạn .Và cậu sẽ được ra sân trong đội hình chính thức .

Đây là một trận đấu có ý nghĩa cực kỳ wan trọng đối với trường và cả đối với bản thân Duy . Trận đấu diễn ra trong thế giằng co gây cấn . Cho đến những phút cuối cùng của trận đấu , tỉ số mới được mở cho trường của Duy . Và thật bất ngờ , người ghi bàn thắng wan trọng mang về chiến thắng lại chính là chàng cầu thủ " ốc tiêu " nhất đội . Mọi người như vỡ oà trong niềm hạnh phúc...

Sau giây phút đăng quang , huấn luyện viên vào phòng thay quần áo để chúc nừng những học trò cưng của mình . Ông tìm Duy - tác giả của bàn thắng và phát hiện ra cậu đang ngồi một mình trong góc phòng .

-Thật không thể tin được , hôm nay em thi đấu cừ lắm , Duy ạ ! Làm thế nào mà em làm được điều kỳ diệu ấy ?

Duy ngẩng đầu lên và những giọt nước mắt đang chảy dài trên má cậu :

-Thầy cũng biết là cha em vừa mới mất . Nhưng điều này có lẽ thầy không biết : cha em là ...một người mù ! Nếu không có cha thì có lẽ em chẳng thể theo đuổi bóng đá đến bây giờ . Ông chưa bao giờ bỏ sót bất kỳ trận đấu nào của em nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông có thể nhìn thấy em chơi bóng . Và em muốn cha em tự hào vì thấy em đã không làm cha thất vọng !



----


Gia Tài

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.
Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."
Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"
Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”


----


Biển quảng cáo

Một hãng nuớc hoa của Mỹ :
"Loạt sản phẩm nöớc hoa mới nhất của chúng tôi có höông thôm rất hấp dẫn dối
với những ngöời khác giới, dể bảo dảm an toàn cho những ngöời sử dụng, cứ
mỗi lọ nöớc hoa, chúng tôi tặng miễn phí một cuốn sách dạy cách tự vệ."

Một cửa hàng kính thuốc ở bang New Jersy :
"Ðôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Ðể bảo vệ cho tâm hồn của bạn, hãy lắp kính vào
cửa soå”


----

Thẩm mỹ viện :
"Xin các bạn chớ có tuỳ tiện mà liếc mắt döa tình với các cô gái xinh dẹp từ
mỹ viện của chúng tôi di ra, hoàn toàn có khả naêng cô gái ấy chính là bà
ngoại của bạn dấy!"


----

Chuyện nguời diên
Một nguời dàn ông di ngang qua nhà thöông diên. Bỗng nhiên ông ta nghe thấy
tiếng ai dó lảm nhảm dằng sau töờng rào :
- Chín möôi chín, chín möôi chín, chín möôi chín....
Tò mò, ông leo lên töờng, nhìn vào và ....."Bốp!!" - nhận döợc một cây gậy
giáng vào dầu. Ðau quá, ông ta rôi xuống dất và lại nghe thấy tiếng ngöời dó
nói :
- Một traêm, một traêm, một traêm......





----




Cách Nhìn Mới Về Cuộc Sống

Khi tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩ rằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một vài cuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nâng cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầu tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàng năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng.

Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời - ủng hộ quyên góp cho một việc từ thiện khi chạy xe đường dài - và tôi rất hăng hái luyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi. Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từ thiện, nhưng tôi không còn muốn chạy một đoạn đường dài như vậy trong xuốt hai ngày liền.

Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngày Chủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình, và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Đây chính là điều mà tôi tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôi cảm thấy quá kiệt sức, nóng nảy.

Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụ thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi. "Mình không thể chịu nổi nữa," thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và "những người khác đều giỏi hơn mình" được tiếp theo là cảm giác hụt hơi, thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc.
Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôi một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm thấy người này có điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thế tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận thấy rằng cô ấy chỉ có một chân.
Sự tập trung của tôi thay đổi ngay lập tức. Cả ngày tôi không tin tưởng vào thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết - không phải là thể xác mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình.

Cả ngày hôm sau mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên một chân nữa, nhưng tôi tiếp tục chạy mà không than thở, vì tôi biết rằng cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn cảm thấy mạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình.

----

Cậu Bé Dưới Bóng Cây

Trong mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai đại học, tôi được mời vào làm phụ trách một trại hè cho học sinh trung học thuộc một trường đại học ở Michigan. Tôi đã từng tham gia rất nhiều hoạt động của trại nên tôi nhận lời ngay lập tức.
Một giờ sau khi tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở trại hè, giữa một đám ồn ào hỗn loạn các anh phụ trách và học sinh, tôi nhận ra một cậu bé ở dưới bóng cây. Cậu rất nhỏ bé và gậy guộc. Rõ ràng việc cậu đang mất tự nhiên và xấu hổ rụt rè càng làm cho cậu trở nên yếu đuối, mỏng manh. Chỉ 50 bước gần đó, 200 trại viên đang hăm hở rượt đuổi, chơi đùa, và gặp gỡ lẫn nhau như đã thân nhau từ lâu lắm chứ không phải chỉ mới quen. Nhưng cậu bé dưới bóng cây dường như đang ở một thế giới khác. Vẻ cô đơn đến tột độ của cậu đã làm tôi khựng lại, nhưng nhớ lại lời những anh chị phụ trách lớn tuổi hơn rằng phải chú ý đến các trại viên có vẻ tách biệt ra, thế là tôi bước đến.
Đến gần cậu bé, tôi nói "Chào em, anh tên là Kevin. Anh là một trong các phụ trách ở đây. Anh rất vui được gặp em. Em khỏe không vậy?" Với một giọng nói run run bẽn lẽn, cậu bé cố sức trả lời, "Dạ em bình thường." Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu rằng cậu muốn tham gia những sinh hoạt và gặp các bạn bè mới không. Cậu trả lời nhỏ "Dạ không, em không thích lắm."
Tôi có thể cảm nhận được rằng cậu đang ở trong một thế giới hoàn toàn riêng tư. Trại hè quá mới, quá xa lạ đối với cậu. Nhưng bằng cách nào đó, tôi cũng biết rằng cũng không nên ép cậu bé. Cậu không cần một lời cổ vũ, cậu cần một người bạn. Sau một lúc lâu im lặng, câu chuyện của chúng tôi chấm dứt.
Sau bữa trưa ngày thứ hai, tôi hét bể cuống họng của mình để điểu khiển cả trại hát. Tất cả trại đều tham gia hăm hở. Ánh mắt tình cờ xuyên qua đám đông ồn ào lộn xộn và thấy hình ảnh cậu bé đó đang ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi suýt nữa đã quên mất lời bài hát đang phải hướng dẫn. Khi lại có cơ hội gặp cậu bé, tôi cố thử một lần nữa, với những câu nói hệt như trước "Em có khỏe không? Em có sao không?" Và cậu bé lại trả lời "Dạ vâng, em khỏe. Em chỉ chưa quen thôi." Khi tôi rời nơi cậu bé ngồi, tôi hiểu rằng để cậu bé hòa đồng phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn tôi tưởng – dù tôi không biết rằng tôi và cậu bé có thể cởi mở được với nhau hay không nữa.

Vào buổi tối hôm đó khi họp với những người phụ trách của trại, tôi kể ra những điều lo lắng của mình về cậu bé. Tôi giải thích cho các bạn phụ trách ấn tượng của tôi về cậu bé, yêu cầu họ chú ý và dành thêm thời gian cho cậu nếu có dịp.
Những ngày ở trại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Thật là tiếc, nhưng rồi đêm cuối cùng ở trại cũng đến và tôi đang theo dõi "bữa tiệc chia tay". Các học sinh đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình với các "bạn tốt nhất" của họ - những người bạn mà có thể họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Ngắm nhìn các trại viên cùng nhau chia sẻ những giây phút cuối bên nhau, tôi bất ngờ thấy được một hình ảnh mà sẽ lưu mãi trong cuộc đời tôi. Cậu bé mà từng ngồi một mình dưới gốc cây đó đang làm một điều kỳ diệu. Cậu đang chia xẻ cùng hai cô bé khác những món quà lưu niệm. Tôi nhìn cậu đang có nhưng giây phút thân mật đầy ý nghĩa với những người mà cậu chưa bao giờ gặp chỉ mấy ngày trước đó. Tôi không thể tin nổi đó chính là cậu bé dưới bóng cây.


Vào một đêm tháng 10 năm đó, tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi cuốn sách hóa học. Giọng một người lạ, rất nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi "Dạ có phải là anh Kevin không ạ?"
"Dạ chính là tôi, xin lỗi ai đầu dây đó ạ?" "Tôi là mẹ của Tom Johnson. Cậu có nhớ Tommy từ trại hè không ạ?" Cậu bé dưới bóng cây! Làm sao tôi có thể quên được? "Dạ cháu nhớ rồi," tôi nói. "Cậu bé rất dễ thương. Bây giờ cậu bé ra sao ạ?"
Chợt lặng đi một hồi lâu, sau đó bà Johnson nói,”Tuần này trên đường từ trường về, Tommy của tôi đã bị một chiếc xe đâm phải… Tommy đã không còn nữa rồi” Bàng hoàng, tôi chia buồn cùng bà mẹ.
"Tôi muốn gọi cho cậu," bà ta nói, "bởi vì Tommy nhắc đến cậu nhiều lần. Tôi muốn cậu biết rằng nó đã trở lại trường mùa thu rồi như một con người mới. Nó đã có nhiều bạn mới. Kết quả học tập lên cao. Và nó còn hò hẹn với bạn gái vài lần nữa. Tôi chỉ muốn cám ơn cậu đã làm cho Tom thay đổi như vậy. Những tháng cuối cùng là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời nó."

Vào lúc đó tôi đã nghiệm ra: hãy dành sự quan tâm, đồng cảm, sẻ chia với mọi người quanh bạn. Bạn sẽ không thể ngờ được mỗi cử chỉ ần cần, chân thành của bạn có thể sẽ có ý nghĩa với người khác đến như thế nào đâu. Tôi kể lại chuyện này mỗi lần có dịp, và khi tôi kể xong, tôi thôi thúc người khác nhìn ra bên ngoài và tìm cho mình một "cậu bé dưới bóng cây".


----


CÀ PHÊ MUỐI

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý.
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.
Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
" Gửi vợ của anh,
Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".


----


The salty coffee


He met her on a party, she was so outstanding, many guys chasing after her, while he was so normal, nobody paid attention to him. At the end of the party, he invited her to have coffee with him, she was surprised, but due to politeness, she promised. They sat in a nice coffee shop, he was too nervous to say anything, she felt uncomfortable, she thought, please, let me back home ...suddenly he asked the waiter: "Would you please give me some salt? I'd like to put it in my coffee". Everybody stared at him, so strange! His face turned red, but still,he put the salt in his coffee and drank it. "Why you have this hobby?", curiously asked she. He replied:" When I was a little boy, I was living near the sea, I like playing in the sea, I could feel the taste of the sea, salty and bitter, just like the taste of the salty coffee. Now every time I have the salty coffee, I will think of my childhood, think of my hometown, I miss my hometown so much, I miss my parents who still living there". Saying that, tears filled his eyes. She was deeply touched. That's his true feeling, from the bottom of his heart. A man who can tell out his homesickness must be a man who loves home, cares of home, has responsibility of home ... Then she also started to talk, talked about her faraway hometown, her childhood, her family. That was a really nice talk, also a beautiful beginning of their story. They continue to date. She found actually he was a man who meets all her demands: he was tolerant, kind hearted, warm, careful. He was such a good guy but she almost missed him thanks to his salty coffee!
Then the story was just like every beautiful love story: the princess married to the prince, then they were living the happy life. And, every time she made coffee for him, she put some salt in the coffee, as she knew that's the way he liked.
After 40 years, he passed away, left her a letter which said: "My dearest, please forgive me, forgive my whole life lie. This was the only lie I said to you the salty coffee. Remember the first time we dated? I was so nervous at that time, actually I wanted some sugar, but I said salt. It's hard for me to change so I just go ahead. I never thought that could be the start of our communication! I tried to tell you the truth many times in my life, but I was too afraid to do that, as I have promised not to lie to you for anything. Now I'm dying, I afraid of nothing so I tell you the truth: I don't like the salty coffee, what a strange bad taste.but I have the salty coffee for my whole life since I knew you, I never feel sorry for anything I do for you. Having you with me is my biggest happiness for my whole life. If I can live for the second time, I still want to know you and have you as my whole life wife, even though I have to drink the salty coffee again". Her tears made the letter totally wet. Someday, someone asked her: What's the taste of salty coffee? "It's sweet", replied she


----

Poem 3

God must have had me in mind
when he gave me a friend like you.
He knew I would need advice,
and a helping hand or two;

Someone to pick me up,
when I stumble and fall,
when the world seems so horrible
and not worth living at all.


----

Ngôn ngữ tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.
Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai, nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "anh có yêu em nhiêu không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai người bất hòa. Cô thường trút giận lên chàng trai.
Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy, cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
Xuất viện về nhà, tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiêc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.
Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến và cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.
Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này, chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em".
Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng mụ cười đã trở lại trên môi cô gái.


----

Hạnh Phúc

Trong một căn phòng ở bệnh viện có hai người đàn ông lớn tuổi đang bị bệnh rất nặng. Một trong số hai người được phép ngồi dậy một giờ mỗi buổi chiều. Trong phòng chỉ có mỗi một cửa sổ nhìn ra bên ngoài lại nằm cạnh giường người đàn ông này. Người thứ hai bị buộc phải nằm bất động trên giường mà không được đi lại hay ngồi dậy. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau rất nhiều. Họ kể cho nhau nghe về vợ con, gia đình, công việc, về cuộc sống của họ trong quân ngũ và cả về nơi họ đã đi nghỉ mát.
Vào mỗi buổi chiều khi người đàn ông có giường bên cạnh cửa sổ ngồi dậy, ông ta kể cho người bạn cùng phòng của mình nghe về những điều ông thấy bên ngoài cánh cửa. Người thứ hai dần dần chỉ sống bằng những khoảng một tiếng, khi mà cuộc sống buồn chán của ông được làm tươi sáng và sinh động hơn bởi những hoạt động và màu sắc từ thế giới bên ngoài cửa sổ. Khung cửa nhìn ra một công viên với một hồ nước rất đẹp. Vịt trời và thiên nga bơi lội trên mặt nước trong khi những đứa trẻ thả những con thuyền nhỏ của chúng bên bờ hồ. Những cặp tình nhân đi dạo tay trong tay giữa rừng hoa muôn màu.
Người đàn ông bên cửa sổ mô tả những cảnh này chi tiết đến mức người thứ hai có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng ra toàn bộ khung cảnh. Có ngày người ngồi bên cửa sổ kể về một cuộc diễu hành đi ngang qua. Dù lúc đó người thứ hai không nghe thấy tiếng nhạc, ông ta vẫn có thể tưởng tượng được qua những mô tả của người thứ nhất. Ngày lại ngày trôi qua như vậy.
Một buổi sáng, khi y tá đến thăm, người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời trong đêm. Ai cũng rất đau buồn vì chuyện này. Sau khi mọi việc đã qua, người thứ hai hỏi xin được chuyển đến bên cửa sổ. Cô y tá chuyển người này và sau đó rời khỏi phòng.
Chậm rãi và đau đớn, người đàn ông cố nhấc mình lên để nhìn ra ngoài cửa sổ lần đầu tiên. Cuối cùng, ông cũng có thể tự mình nhìn ra ngoài. Ông cố gắng xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một bức tường rất cao che hết tầm nhìn. Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên. Ông hỏi cô y tá tại sao mà người bạn cùng phòng vừa mới qua đời có thể kể về những điều kỳ diệu như vậy, hệt như ông ta đang nhìn thấy thật. Cô y tá suy nghĩ một chút rồi trả lời. "Có lẽ ông ta muốn khích lệ ông đó," cô y tá nói.
Hạnh phúc thay khi có thể làm cho người khác hạnh phúc, bất kể chúng ta đang ở trong tình cảnh nào. Chia buồn làm giảm nỗi đau, nhưng chung vui lại làm tăng niềm hạnh phúc. Nếu bạn muốn cảm thấy mình giàu có, hãy tính tất cả những điều bạn đang có mà tiền bạc không thể mua được.
Tác giả của câu chuyện này không rõ là ai, nhưng nó đem lại hạnh phúc và may mắn cho những ai đọc nó. Đây là một lá thư, nhưng đừng giữ lại lá thư này, cũng đừng gửi tiền cho ai cả. Hãy gửi lá thư này cho những người bạn của bạn mà bạn ước muốn đem lại may mắn cho họ. Bạn sẽ thấy rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn trong thời gian gần nhất!
Hãy nhớ rằng, khi bạn bắt đầu tin tưởng, bạn đã bắt đầu thực hiện ước mơ của mình... và một ngày kia, khi mà bạn ít ngờ tới nhất, ước mơ của bạn sẽ thành sự thật!! Đừng bao giờ mất niềm tin nơi bản thân mình và những ước mơ của bạn bởi vì có thể một điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra với chính bạn!!!
Chúc bạn may mắn!!!

----

Sỏi và kim cương

"Tại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này?"
Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao nhiêu năm dạy học đây là câu mạnh nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng một câu chuyện sau.
Một đêm, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ họ thấy mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng chỉ dành riêng cho họ thôi.
Một giọng nói vang lên "Hãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy vui mừng và cả nỗi buồn."Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giàu có, mạnh khỏe và làm bá chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ vào túi dù không hài lòng chút nào.
Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những viên sỏi đã trở thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên sỏi nữa.
Tôi có một học trò, tên Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh chuyện trên là sự thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi "gây chuyện" và hay bị đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên "anh chị" trong trường và trở thành bậc thầy về "chôm chỉa".
Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng những câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn. Để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần cuối của câu danh ngôn.
"Alice Adams - Không có thất bại ngoại trừ..."
"'Không tiếp tục cố gắng', em có mặt thưa thầy Schlatter."
Như vậy đến cuối năm, những học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn.
"Nghĩ bạn có thể, nghĩ bạn không thể - cách nào cũng đúng!"
"Nếu bạn thấy chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến."
"Người cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả."
Và tất nhiên câu danh ngôn của Napoleon Hill "Nếu bạn nghĩ ra nó, và tin vào nó, bạn có thể đạt được nó."
Alan là người phản đối nhiều nhất về cách học này - một ngày kia cậu bị đuổi khỏi trường và biến mất suốt năm năm. Một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.
Sau khi cậu ta bị ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì những điều mình đã làm, cậu ta chán ghét chính bản thân mình và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ tay mình.Cậu kể "Thầy có biết không, em nằm đó khi mà sự sống đang chảy ra khỏi thân thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần một ngày. "Không có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng." Và đột nhiên em thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để cho mình chết, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại em gọi người tới cứu và bắt đầu một cuộc sống mới."Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Và như tôi nói với bạn, hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ nhận được những viên kim cương.


----

Năm cách giữ gìn tình bạn đẹp

1- Cùng nhau làm một vài việc.

Tình bạn trước hết là một sự trao đổi. Hãy rủ bạn bè cùng làm, cùng thực hiện với bạn một dự định dù nhỏ nào đó, chia sẻ với nhau. Như thế sẽ làm cho người bạn thấy mình được tin tưởng, bạn ấy sẽ hài lòng. Còn bạn cũng thấy vui suớng vì bạn có được tình cảm thân thiết của bạn bè.

2- Đừng luôn kể những điều phiền muộn, bực mình

Kể cho bạn nghe những gì xảy ra với mình là một việc làm tốt, nó giúp giải tỏa những ức chế trong lòng bạn. Bạn bè có thể là một chỗ dựa cho bạn lắm chứ. Nhưng bạn đừng luôn luôn đem chuyện không vui của mình làm phiền bạn bè, vì bạn sẽ ép người ta nghe, đôi khi vì để tìm một sự động viên, thương cảm mà bạn chẳng còn gì hấp dẫn người ta nữa bởi bạn bộc lộ khả năng thiếu kiềm chế, thiếu tự tin của mình.

3. Luôn bên bạn bè những khi cần thiết

Ai cũng có những lúc khó khăn cần đến sự giúp đỡ của người khác, có khi chỉ là một lời thăm hỏi, một ánh mắt khích lệ, một lời nhận xét tế nhị. Hãy luôn thăm hỏi, giữ mối liên lạc với bạn bè, kịp thời nhận ra tình thế của bạn mình để tìm cách giúp đỡ hữu hiệu nhất. " Một miếng khi đói bằng một gói khi no"; nhất là khi bạn cô đơn, bạn cần ta lắm đấy.

4. Rút lui đúng lúc

Ai cũng cần có những khoảng trời tự do của mình. Khi bạn mình mệt, khi ta đã giúp bạn hoàn thành công việc xong, hoặc đơn giản thấy bạn không cần đến mình nữa, bạn hãy "rút lui có trật tự". Bạn của ta sẽ vô cùng biết ơn một người bạn ý tứ như ta. Hãy lịch sự cáo lui và nói với bạn bè rằng "nếu cần đến mình, bạn đừng ngại ngần, mình thu xếp được mà".

5. Thông cảm cho nhau cả khi vắng mặt

Có những lúc bạn phải dành thời gian cho gia đình, cho người yêu hoặc một công việc gấp rút nào đấy. Và bạn bè của bạn cũng vậy. Việc này làm cho quan hệ bạn bè có những lúc bị lãng quên. Hãy báo trước cho bạn sự vắng mặt của mình, đừng để họ có cảm giác bị phản bội, mất lòng tin; thông cảm cho bạn mình nếu họ quên không thông báo họ vắng mặt.




----


Hãy học cách xin lỗi

Nói câu "xin lỗi" có dễ không?

"Cho mình xin lỗi" - thật là dễ dàng để viết câu này xuống giấy. Nhưng khi phải thốt ra với một ai đấy, ta thường cảm thấy "nghẹn nghẹn" trong cổ họng, như danh ca Elton John đã từng nói: "Xin lỗi dường như là từ khó nói nhất".

Xin lỗi là sự công nhận chúng ta đã làm một điều sai trái - dù đấy là một lời bình phẩm vô tình, một hành động nông nổi hay một cử chỉ không đẹp. Bằng lời xin lỗi, chúng ta muốn đưa ra thông điệp như sau: "Mình cảm thấy vô cùng ân hận và giày vò vì việc mình đã làm. Mong bạn hãy tha thứ cho mình!". Cũng chính vì điều này mà khi xin lỗi, chúng ta thường cảm thấy bản thân quá... "nhỏ nhoi", thấp bé", rằng xin lỗi là dấu hiệu của sự yếu đuối, của sự mất quyền lực và để cho nguời khác "nắm đầu"

Tuy nhiên, một thực tế cho thấy là "nhân vô thập toàn", không có ai trên cuộc đời này dám vỗ ngực tự hào là mình hoàn hảo cả. Cho nên, việc bạn sẵn lòng nhận lỗi lầm, đối diện thẳng thắn với nó và hành động để đưa mọi việc vào trật tự tốt đẹp như cũ, cho thấy nguồn sức mạnh tinh thần lớn lao và cá tính tuyệt vời của bạn. Bạn bè (người thân, đồng nghiệp, cha mẹ v.v...) sẽ không đánh giá thấp những nỗ lực của bạn. Ngược lại, họ sẽ đánh giá bạn cao hơn, mở rộng lòng hơn cho sự tha thứ và bỏ lại đàng sau quá khứ những niềm đau, nỗi buồn.

Nên xin lỗi vào lúc nào?

Trong bất cứ trường hợp nào đi nữa, câu xin lỗi cần phải được thực hiện càng sớm càng tốt, để chứng tỏ sự thiện chí của bạn. Nếu cứ chần chừ biện hộ cho rằng bạn không cần xin lỗi vì chẳng có lỗi chi cả, hoặc bạn sẽ xin lỗi với một số điều kiện từ đối tượng, thì e rằng bạn đang làm vấn đề rắc rối thêm. Hãy nhớ lại những chi tiết sau đây để bạn hiểu rõ sự cần thiết và khẩn cấp của một lời xin lỗi:

- Bạn đã phát biểu một câu nói gì đấy không được duyên dáng, êm tai cho lắm và bạn đã nhìn thấy nét đau đớn ngạc nhiên trên khuôn mặt người ấy? Như vậy là bạn đã làm tổn thương bạn mình không ít!

- Ðã có ai la hét, gằn giọng, hạ bệ bạn bằng những ngôn từ không trau chuốt chưa? Hẳn bạn sẽ không ưa thích gì, thậm chí bực bội nữa là khác. Vậy mà bạn đã làm điều ấy cho người thân yêu của mình, thật đáng trách biết bao!

Một số người có tâm hồn nhạy cảm hơn những người khác. Ðiều mà bạn cho là nhỏ nhoi lại có sự tác động rất lớn đến cuộc sống của họ. Hoặc khi đôi bên tranh cãi nhau, ai cũng cố đưa ra những lời nói "nặng ký" nhất để giành chiến thắng, và bạn nghĩ rằng "kẻ kia" phải hạ mình xin lỗi bạn mới đúng. Vấn đề cần bàn ở đây không phải là việc bạn có chủ ý làm người khác tổn thuơng, thất vọng, đau đớn hay không, mà là việc bạn đã gây ra "tội ác" ấy, dù bạn thật sự "vô tội". Bằng bất cứ gịá nào, bạn hãy xin lỗi và nói cho người ấy hiểu, rằng bạn không cố ý làm một việc xấu như vậy. Xin lỗi sớm trong trường hợp này chứng tỏ bạn rất dũng cảm và nhanh nhạy, còn hơn là khi bị "dồn đến mức đường cùng" rồi mới tỏ thái độ ân hận muộn màng, thì lời xin lỗi sẽ không còn giá trị lớn nữa.

Phải tự hoàn thiện bản thân

Biết xin lỗi là nét sống lành mạnh của một con nguời có lòng tự trọng và biết chia sẻ với cảm xúc của những người khác. Tuy nhiên, việc lạm dụng từ "xin lỗi" quá thường xuyên sẽ bớt đi nét đẹp vốn có của nó. Nếu bạn xin lỗi mà cứ tiếp tục phạm sai lầm tuơng tự, người khác sẽ nghi ngờ mức độ thành thật của bạn. Hãy cho từ "xin lỗi" một tác động lớn hơn và kỳ diệu hơn, khi sự tự hoàn thiện bản thân chứng tỏ bạn đã để tâm và trí để cải thiện mối quan hệ theo chiều hướng tốt đẹp.

* Nói câu xin lỗi như thế nào?

Nói câu xin lỗi là một bước quan trọng để sửa chữa lại những lỗi lầm, thiệt hại mà bạn đã gây ra thông qua hành động "trêu ngươi" vừa rồi. Thế nhưng, phụ thuộc vào mức độ thiện chí của bạn, bạn vẫn có cách hay nhất để xây dựng lại niềm tin và những cảm xúc tốt đẹp giữa đôi bên.

- Không nên xin lỗi qua email, điện thoại, nếu như bạn có điều kiện gặp trực tiếp

- Hãy nói câu xin lỗi bằng ánh mắt chân thành, cử chỉ thân ái, từ tốn.

- Không nên biện luận dài dòng để "chạy tội", mà hãy nhìn thẳng vào vấn đề và nhận lãnh trách nhiệm về phía mình.

- Thể hiện một cử chỉ đặc biệt của lòng tốt khác hẳn ngày thường, để tạo ra sự khác lạ đáng lưu ý trong cung cách ứng xử.

-Nếu có thể thì nên tặng hoa kèm với lời xin lỗi, bạn sẽ thấy cực kỳ "ép-phê".

- Sau khi đã xin lỗi xong, bạn cần phải biết tha thứ cho bản thân mình trước, bởi vì bạn đã công nhận sai lầm và cố gắng để sống tốt hơn. Hãy rút kinh nghiệm để trở thành một con người mới mẻ hơn, tích cực hơn, khôn ngoan hơn. Nếu không, bạn sẽ phải hối tiếc và lại phải xin lỗi 1001 lần nữa!


----

Bạn bè

Khi tôi dọn dẹp cho đứa con gái mới lên sáu của mình, tôi tìm thấy trong túi áo khoác mùa đông hai đôi găng tay. Lo rằng một đôi găng thì không giữ đủ ấm cho con mình, tôi hỏi nó tại sao phải đem đến hai đôi găng trong túi áo. Nó trả lời, "Con làm vậy lâu rồi mẹ à. Mẹ biết không, một số bạn đến trường mà quên đem theo găng tay, con có thể cho mấy bạn đó mượn và mấy bạn đó sẽ không bị lạnh tay."


----

Học cách lắng nghe



Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm một người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo buổi đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm… Nhưng buổi đêm đó thì khác, và người mẹ ấy cũng khác…

Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy “Alô ?”. Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn sang phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai gọi cho vợ mình.

- - Mẹ đấy ạ ? - Giọng trong điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi. Nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục :

- - Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói… đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng, con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và…

Có cái gì đó không ổn. Người mẹ cố im lặng…

- - Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn… về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ… con sợ…

Người mẹ vẫn nắm chặt ống nghe, nuốt những tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện lên rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm : “Mẹ nghĩ…”.

- - Không ! Mẹ để con nói hết đã ! Đi mẹ ! - Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô nghe như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng. Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp :

- - Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ ! Con trốn nhà ! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi 1 Sợ lắm…

Giọng nói bên kia lại bị ngắt bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước. Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại là vang lên tiếng “cạch”, có lẽ nghe như tiếng đặt máy, vì cô gái vội kêu lên :

- - Mẹ còn nghe con không ? Con xin mẹ đừng đặt máy ! Con cần mẹ. Con thấy cô đơn lắm !

- - Mẹ đây ! Mẹ sẽ không đặt máy đâu - Người mẹ nói.

- - Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng, khi mẹ nói chuyện với con, me chỉ luôn bảo con là con phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết các quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là bắt con phải nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con…

Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà vẫn để ở đầu giường.

- - Mẹ đang nghe con - Người mẹ thì thầm.

- - Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn… muốn về nhà – Cô gái dừng lại một chút – Con đi về nhà đây, mẹ cho con về, mẹ nhé ?

- - Không - Người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại – Con ở nguyên chỗ đó mẹ sẽ gọi một cái taxi đến chỗ con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.

- - Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi…

- - Mẹ biết, nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.

Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện, trong khi người bố gọi một chiếc taxi.

Cô gài im lặng rất lâu, nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.

- - Có taxi rồi mẹ ạ !- Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ô tô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn - Con về ngay mẹ nhé !

Có tiếng “tích”, có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng.

Người mẹ đứng dậy, mắt nhoè nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo và hỏi :

- - Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại ?

Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời :

- - Có lẽ cô bé ấy đã không gọi nhầm…

- - Bố làm gì thế ? - Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.

- - Bố mẹ đang tập…- Người mẹ trả lời.

- - Tập gì ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.

- - Tập lắng nghe - Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái…


----

Poem 4

I have certainly had my days
when I needed your hand.
I thank God for sending you to me,
and for including me in His plan.

If you ever need comfort,
the way I sometimes do,
please think of me,
I will always reach out my hand
and offer you comfort too.


----

Bạn có biết phần nào trên cơ thể quan trọng nhất không?

Mẹ tôi đã ra một câu đố: 'Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?'
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: 'không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con.'
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: 'Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì.'
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: 'Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ.'
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: 'Con đã tìm ra câu trả lời chưa?' Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: 'Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai.'
Tôi hỏi lại: 'Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?'
Mẹ lắc đầu: 'Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.'
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là 'phần ích kỷ', mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.


----

Con vẹt



Một cô gái đang đi trên đường tới sở làm, khi cô đi ngang qua một cửa hàng chim kiểng, có một chú vẹt nhìn cô và nói:

- Này cô kia! Trông cô thật là xấu xí!

Cô gái hơi ngạc nhiên, nhưng cũng bỏ qua, và tiếp tục đến sở làm. Ðến chiều, đi làm về, cũng chính con vẹt đó lại nói với cô:

- Này cô kia! Trông cô thật xấu xí!

- Cô gái bắt đầu thấy bực mình, nhưng cũng bỏ qua, và tiếp tục về nhà.

Sáng hôm sau, như thường lệ, cô vẫn đi làm và con vẹt vẫn lặp lại câu nói đó, khiến cô gái vô cùng tức giận và quyết định đòi ông chủ tiệm " xử lý con vẹt". Ông chủ tiệm hứa là con vẹt sẽ không lặp lại câu nói đó nữa.

Hôm sau, cô gái lại đi ngang tiệm chim kiểng. Con vẹt nó bắt đầu nói:

- Này cô kia!

Cô gái hỏi: "Cái gì nào?". Con vẹt trả lời: "Tôi nghĩ cô biết tôi nói gì rồi mà!".


----

Rice



Nhiều thế kỷ trước, tại một làng xa côi hẻo lánh ở Ấn Độ, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen trong làng đều vui mừng, vì họ đã tưởng chừng như ngôi làng này bị lãng quên rồi. “Dân đen” làm huyên náo hằng ngày kể từ khi họ nghe tin đó.

Nhưng không có ai vui mừng và “kích động” bằng một người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông ta cũng ngồi bên vệ đường, hy vọng hoàng tử đến sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất đề mua gạo đủ ăn.

Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, và một cái để đựng ít gạo của ông ta.

Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặc rách rưới với hai cái ống bơ ngồi đó. Và cuối cùng không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng.

Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa tay ra và kêu lên :

- - Xin bố thí cho kẻ hèn này !

- - Hãy cho tôi bơ gạo của ông – Đó là những từ duy nhất hoàng tử nói.

Người ăn xin không thể tin được vào tai mình để có phản ứng lại. Không có một lý do nào để người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi suy nghĩ lại, ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo.

Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồi cho tay vào túi mình và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số gạo mà hoàng tử nhận được, rồi đưa lại cho người ăn xin.

Hoàng tử không bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi : Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo.

Chúng ta không biết chúng ta sẽ nhận được gì khi chúng ta cho đi, nhưng hãy tin rằng cuộc sống là công bằng, và đừng chỉ giữ chặt nửa bơ gạo mà bỏ lỡ cả nắm vàng cuộc sống trả lại cho bạn.


----

Bản chất

Vào một buổi chiều chủ nhật nắng vàng ấm áp tại Oklahoma City, Bobby Lewis, một người cha tuyệt vời, đưa hai đứa con trai nhỏ đi đến sân chơi thiếu nhi. Anh đến quầy bán vé và hỏi "Giá vé bao nhiêu vậy anh?"

Người bán vé trả lời "Ba đô cho anh và ba đô cho trẻ em trên sáu tuổi. Nếu mà bé nào bằng hoặc dưới sáu tuổi thì vào cửa tự do. Các con của anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Bobby trả lời "Bé này 3 tuổi và bé này 7 tuổi, vậy tôi phải trả cho anh 6 đô."

Người bán vé kêu lên "Anh trúng xổ số hay sao? Nếu anh nói đứa con lớn của anh 6 tuổi anh có thể tiết kiệm được 3 đô. Tôi đâu có nhận ra được." Bobby trả lời "Đúng, anh không nhận ra được nhưng những đứa trẻ này nhận ra được."

Trong mọi lúc, nhất là những lúc khó khăn, khi mà đạo đức trở nên quan trọng hơn tất cả, bạn hãy làm sao để trở thành gương mẫu cho mỗi người bạn đang cũng làm việc và cùng sống.

----

Nghệ thuật tha thứ



Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con !”.

Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Đó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “ Anh dùng phao đi !”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.

Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Đó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.

Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.

- - Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.

- - Bực bội ư? Hằn học ư ? Không thể thế được ! – Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ !

Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :

- - Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho chau tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không ?

Có một câu nói : “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.



----


Những khoảnh khắc không tên



Khi tỉnh giấc, tôi thấy chị Gina ôm bé Alexandra đứng cạnh cửa sổ. Từ chỗ tôi nhìn, thấy cả hai như thành một, và đúng họ là một thật. Hai người đứng ngắm bình minh, ánh sáng rọi vào làm họ nổi bật lên.

Và họ thậm chí không biết tôi đang nhìn họ.

Khi chưa bước vào nhà, tôi ngó qua cửa sổ. Tôi thấy bé Matthew – em út của tôi – đang ngồi cùng chị giúp việc. Chị ấy giúp Matthew trang trí những tấm thiếp năm mới cho mọi người. Chị ấy rất kiên nhẫn, còn Matthew trông rất vui.

Và họ thậm chí không biết tôi đang nhìn họ.

Tuần trước đi cùng với mẹ thăm mộ bố, tôi thấy đặt trước bia mộ một thiên thần nhỏ bằng sứ để “giúp đỡ bố”. Rồi mẹ ngồi bên mộ, thì thầm với bố điều gì đó.

Và mẹ thậm chí không biết tôi đang nhìn mẹ.

Khi tôi và bé Alexandra đang ngồi xem đá bóng. Tôi ôm bé trong lòng. Tôi chỉ muốn được ôm Alexandra thôi, chứ không thích xem đá bóng.

Và bé thậm chí không bíêt là tôi đang nhìn bé !

Và không ai biết là tôi đang ngắm nhìn họ. Không ai biết rằng khi ngắm nhìn họ hạnh phúc, tôi mới chính là người cảm thấy mình hạnh phúc biết bao !


----

Shmily



Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết từ “shmily” ở một nơi bất ngờ quanh nhà, còn người kia sẽ đi tìm. Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại trên gương sau vòi nước nóng… Thậm chí, có lần, bà còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy “shmily” trên tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ “shmily” được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ “shmily” bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.

Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được “trò chơi” của ông bà tôi.

“Trò chơi” đi tìm từ “shmily” cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư. Bà yếu dần và không dậy được khỏi giường nữa. Và một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với thực tế đau lòng : Bà mất. “Shmily” được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn khàn và nghẹn.

Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.

Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng “shmily” có nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết “shmily” đơn giản là “See How Much I Love You” (Hãy xem tôi yêu em (anh) nhiều đến mức nào).

Cảm ơn ông và bà đã cho tôi thấy…


----

Những ngày trời tuyết



Không biết có gì trong cuộc sống này khoái chí bằng khi còn nhỏ, lắng nghe đài báo những trường nào được nghỉ vì bão tuyết. Tôi luôn nghe đọc thông báo chăm chú gấp đôi lúc nghe thầy giáo giảng bài, lắng nghe như thể một người dốc toàn bộ tiền ra mua xổ số và đang nghe kết quả.

Nhưng đáng ghét nhất là họ luôn đọc danh sách những trường được nghỉ theo bảng chữ cái. Đó quả là sự tra tấn vì trường tôi bắt đầu bằng chữ N. Thật tức, tại sao bố mẹ không gửi tôi đến học ở trường Albert hay Alden chứ ? Và tại sao người đọc thông báo không đọc nhanh lên, hoặc bắt đầu đọc sớm hơn ? Hoặc đơn giản hơn, sao nhà trường không thông báo được nghỉ vào ngay cuối buổi học hôm trước, để đỡ phải chờ người ta đọc thông báo trên đài phát thanh ?

Một ngày có tuyết giống như một ngày hội với chúng tôi. Đứa nào cũng cầu mong ngày mai lại có nhiều tuyết hơn nữa.

Điều duy nhất tuyệt vời hơn “ một ngày được nghỉ học vì tuyết” là… “hai ngày được nghỉ học vì tuyết”. Nhưng thường thì sau một ngày được nghỉ và đi hy vọng, chúng tôi, những đứa trẻ lại lếch thếch leo lên xe buýt của trường, mặt nặng như chì.

Chú Ralphie tài xế xe buýt cũng chẳng vui hơn. Chắc chú ấy cũng chẳng muốn leo lên xe buýt, nhất là với những đứa trẻ rầu rĩ như thế này. Dù chúng tôi đã từng nghi là chú Ralphie trở thành tài xế xe buýt chỉ vì chú ấy … ghét trẻ con. Bảo sao chú ấy hiếm khi cười lắm !

Một lần như vậy, chúng tôi đang ngồi trên xe buýt tới trường, mặt ủ ê sau một ngày được nghỉ thì phát hiện ra có rất nhiều bọn trẻ con khác bên đường. Chúng mặc áo lông cũ, đi ủng to, tay cầm xẻng, ra sức xúc tuyết ra khỏi đường đi.

Chúng không phải đi học ư ? Chúng tôi nhất loạt nghển cổ ra ngoài nhìn những “người tự do” đang xúc tuyết. Có lẽ chúng học ở trường khác, hôm nay được nghỉ và đang tha hồ nghịch tuyết. Chỉ có một điều lạ, tại sao chúng không nghịch bằng cách chơi ném tuyết như chúng tôi, mà lại xúc tuyết ra khỏi đường đi ? Dù sao cũng thật đáng ghen tỵ !

Ngày hôm sau đi học, tôi vẫn thấy bọn trẻ con xúc tuyết. Không có trường nào được nghỉ nhiều đến thế chỉ vì tuyết ! Tôi hỏi chú Ralphie, chú ấy bảo : “Bọn trẻ vô gia cư trong trại từ thiện ! Thành phố quyên tiền để trả công cho chúng xúc tuyết khỏi đường đi!” - rồi chú ấy cười ha hả - “Mấy đứa mày chỉ thích nghỉ học, rồi cũng đi xúc tuyết cả !”.



Tất nhiên cũng có những ngày trời bão tuyết, và trường tôi được nghỉ. Những ngày đó thật tuyệt, tôi nhanh chóng gói ghém ít bánh quy rồi chạy thẳng ra chỗ mà bọn trẻ vô gia cư xúc tuyết để : “Cho tớ xúc tuyết với !”. Làm sao một người có thể vui hơn thế trong một ngày có tuyết, phải không ?



----


Nụ hôn trên chuyến tàu



Chiếc tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ. Lúc ấy đã gần sáng và trời vẫn đầy sao. Không khi lạnh cóng ùa vào toa khi tàu dừng và mở cửa đón khách. Toa tôi có thêm hai người nữa, một người đàn ông và một cậu bé.

Cậu bé phải mất một lúc mới ngồi được vào chỗ của mình sau khi len qua nhiều hàng chân người lớn. Trong khi cha cậu bé ngồi cạnh cửa ra vào, cậu bé lại ngồi gần cửa sổ, giữa những người trông ngái ngủ, khó tính và mệt mỏi sau một đêm không được ngủ đẫy giấc. Khi tàu bắt đầu vào đường hầm, cậu bé trượt khỏi chỗ và tôi cảm thấy tay cậu chống vào đầu gối tôi. Nghĩ rằng cậu bé muốn đứng dậy, tôi nâng đầu gối lên một chút. Cậu bé rướn người lên, có lẽ muốn nói gì đó với tôi. Tôi cúi xuống để nghe nhưng bất ngờ thay, cậu bé hôn vào má tôi một cái !

Lúc đó tàu ra khỏi đường hầm. Rồi cậu bé ngồi lại vào chỗ của mình và ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. Trông cậu rất hạnh phúc. Tôi thật sự ngạc nhiên. Sao cậu bé lại hôn một người lớn không hề quen biết trên tàu nhỉ ? Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng, cậu bé lại đứng lên, hôn vào má những người lớn ngồi cạnh cậu, từng người một.

Bối rối, chúng tôi nhìn về phía người đàn ông. Cha cậu giải thích :

- Cháu nó rất hạnh phúc vì khoẻ mạnh trở lại và được sống. Cháu đã ốm nặng rất lâu rồi !

Chuyến tàu dừng ở ga cuối. Người đàn ông và cậu bé hoà mình vào đám hành khách. Tôi vẫn còn cảm thấy cái hôn của cậu bé trên má, cái hôn làm tôi hạnh phúc và cả băn khoăn nữa. Liệu có bao nhiêu người trưởng thành trao cho nhau những cái hôn để chia sẻ niềm vui được sống ? Cậu bé đã không chỉ chia sẻ với tôi một cái hôn ngọt ngào mà còn cả những băn khoăn muốn nhắn gửi : đừng để bản thân mình “chết” trước khi tim ngừng đập


----

String



Một lần, khi tổng thống Eisenhower đang thuyết giảng về khả năng lãnh đạo tại Học viện Quân đội Hoa Kỳ, ông lấy một số mẩu dây trong túi ra đặt lên bàn. Ông bảo một số sinh viên lên bảng, thử đẩy những dây dọc cái bàn. Nhiều sinh viên khác cũng thử. Họ hầu như không tìm ra bất kỳ giải pháp nào để đẩy cụm dây, chúng cong lại, uốn éo và rối mù. Ai cũng thử đẩy, rồi tất cả đều lắc đầu.

Vị tổng thống quan sát tất cả sinh viên và cười. Ông nhấc cụm dây lên, đặt chúng trở lại đầu bàn ngay ngắn rồi lấy ngón tay trỏ kéo một đầu của các sợi dây dọc theo bàn. Tất cả các sợi dây dường như đều ngoan ngoãn hơn, đi theo ngón tay ông. Vị tổng thống bấy giờ nhẹ nhàng bảo :

- Mỗi con người như một sợi dây này. Nếu chúng ta dẫn dắt họ, họ sẽ đi theo. Nhưng nếu chúng ta cố đẩy họ, họ sẽ rối tung lên và không làm gì hết.






Cùng nghĩ …



Bạn đã bao giờ để ý rằng khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà người đó không phải là của bạn ?

Bạn đã bao giờ để ý rằng điều nào đau lòng hơn : nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói; hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói ?!

Bạn có bao giờ để ý rằng, những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất ?

Bạn có bao giờ ngại nói với một người rằng bạn yêu mến người đó ?Nếu bạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn có thể làm đau lòng họ.

Bạn đã bao giờ cảm thấy ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều, đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hoặc thậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn ?

Bạn đã bao giờ để ý rằng, chúng ta thường nói dối vì chúng ta sợ người khác biết điều gì đó về chúng ta, nhưng mỗi khi chúng ta nói một lời nói dối, những thứ chúng ta sợ lại càng tăng lên ?

Bạn có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống ngập những rủi ro và cần những bước nhảy vọt ? Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có thể có gì, mình đã không nên làm gì… Vì không ai đợi bạn được mãi mãi…


Điều đáng sợ nhất



“ Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là cái chết, mà bị lãng quên… bị xem như là hạt bụi sau những hào quang rực rỡ…
… là khi người bạn yêu dấu nhất… từ bỏ tấm chân tình của bạn để chạy theo những điều hư ảo…
… là khi bạn bày tỏ nỗi niềm sâu kín nhất với một người và bị cười vào mặt…
… là khi người thân quá bận rộn với cuộc sống đã không thể an ủi bạn khi bạn cần được nâng đỡ tinh thần…
… là dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm đến bạn…
Cuộc sống vốn đầy ắp những niềm đau, liệu có bao giờ trở nên độ lượng hơn ?
Bao giờ mọi người mới quan tâm đến người khác và nhi.n chút thời giờ cho những người đang cần giúp đỡ…
Mỗi người chúng ta đều có một vai diễn trên sàn diễn vĩ đại của cuộc đời .
Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm với mọi người chung quanh, nói với họ rằng chúng ta yêu mến họ…
Nếu bạn không quan tâm đến người khác, bạn sẽ không bị trừng phạt đâu… đơn giản bạn chỉ bị lãng quên, hững hờ… y như bạn đã từng đối với người khác…”

Vậy ngay từ hôm nay, chúng ta hãy tập thói quen bày tỏ sự quan tâm đến người khác... Đâu có mất gì khi chúng ta mỉm một nụ cười, siết chặt một bàn tay, thốt lên một lời khích lệ, hoặc chỉ đơn giản nói rằng chúng ta muốn lắng nghe.




Thử thách



Một cô gái than thở với bố của cô về cuộc sống. Cô bảo, cuộc sống thật khó khăn, mọi thứ đều chông gai. Cô không biết sẽ đi tiếp thế nào. Cô rất mệt mỏi khi cứ phải căng thẳng mãi. Có vẻ như một vấn đề kết thúc thì một vấn đề mới lại nảy sinh.

Bố cô là một đầu bếp. Ông dẫn con gái vào nhà bếp, đổ nước sôi vào ba chiếc bình rồi đặt lên bếp, đun sôi. Nước sôi rất nhanh. Bình thứ nhất, ông bỏ vào một ít cà rốt thái nhỏ. Bình thứ hai, ông bỏ một quả trứng vào. Bình thứ ba, ông bỏ một ít hạt cà phê xay. Và ông không nói lời nào.

Cô con gái nhăn mặt, đợi một cách thiếu kiên nhẫn, tự hỏi bố đang làm gì. Sau 20 phút, ông bố tắt ba cái bếp, ông vớt cà rốt, trứng và cà phê ra, mỗi thứ để riêng vào những bát khác nhau.

Ông bố quay sang, hỏi cô con gái :

- - Con nhìn thấy những gì ? Cà rốt, trứng và cà phê phải không ? Con hãy chạm vào cà rốt xem.

Cô gái cầm những mảnh cà rốt lên. Chúng rất mềm.

- - Con xem trứng đi ! – Ông bố lại bảo.

Cô con gái đập quả trứng ra, quả trứng đã được luộc chín và cứng hơn nhiều. Cuối cùng, ông bố bảo cô con gái thử nhấp một ngụm cà phê. Cô con gái thử uống và mỉm cười vì cà phê đặc và thơm.

- - Nhưng tóm lại là gì ạ ? – Cô con gái vẫn không hiểu.

Ông bố giải thích :

- - Mỗi thứ này đã cùng trải qua một thử thách như nhau là nước sôi, nhưng mỗi thứ “phản ứng” lại khác nhau. Lúc đầu, cà rốt có vẻ cứng cáp và mạnh mẽ, nhưng sau khi bị đun trong nước sôi, nó mềm ra và mất đi sự mạnh mẽ của nó. Trứng lúc đầu rất dễ vỡ. Nó có một lớp vỏ cứng để bảo vệ phần bên trong rất lỏng và mềm. Nhưng sau khi bị đun trong nước sôi, phần bên trong của nó trở nên khô cứng. Hạt cà phê xay thì rất chắc chắn. Sau khi bị đun trong nước sôi, nó đã thay đổi chính cốc nước. Vậy con gái thân mến, con giống thứ gì, cà rốt, trứng hay cà phê ? Nếu một con người giống như cà phê vậy thì khi mọi thứ tồi tệ nhất xảy ra, con người đó cũng tốt lên và làm cho mọi thứ cũng tốt hơn…


----

Vui Cười 2



Một con dơi đi ăn đêm trở về, mặt mũi dính đầy máu, nặng nhọc treo mình trên vách hang để ngủ. Chỉ được một lúc sau, những con dơi khác trong hang ngửi thấy mùi máu kéo đến nhặng xị hỏi nó là nó đã kiếm máu ở đâu. Con dơi lớn đuổi chúng đi để ngủ nhưng bọn dơi lì lợm vẫn khăng khăng đòi nó chỉ chỗ kiếm máu.

"Thôi được, chúng mày bay theo tao !" con dơi lớn tức tối kêu lên rồi bay vù ra khỏi hang, theo sau nó là hàng trăm con dơi khác.

Chúng bay xuống một thung lũng sâu, băng qua khúc sông rộng, đến một khu rừng toàn những cây to. Cuối cùng thì con dơi lớn cũng từ từ dừng lại, đáp xuống, những con dơi khác háo hức vây quanh.

"Chúng mày có thấy cái cây to ở đằng kia không?"

"Thấy, thấy!"- những con dơi kia ồn ào.

"Thế thì tốt !"- Con dơi lớn gật gù. "Vậy mà đêm qua tao không thấy !"


----

Honesty



Một buổi sáng đẹp trời, một người đàn ông trông đáng kính đi vào cửa hàng bán thức ăn nhanh, hỏi mua một con gà nướng. Ông ta đi cùng một phụ nữ xinh đẹp và vui vẻ nói rằng ông ta mua con gà cho buổi dã ngoại. Nhìn hai người rất thân mật, nên người chủ tiệm ăn cũng nghĩ ông ta là chồng của người phụ nữ đó.

Tuy nhiên khi đến nơi dã ngoại và mở giỏ đựng thức ăn ra, người đàn ông vô cùng ngạc nhiên. Trong giỏ không phải là một con gà nướng, mà lại có một cái túi đựng đồ lặt vặt. Trong cái túi đó là 9000 đôla. Không suy nghĩ đến giây thứ hai, người đàn ông vội vàng lái xe quay lại tiệm ăn, trả lại túi tiền và đòi con gà của mình.

Ông chủ tiệm ăn, kinh ngạc trước sự trung thực của người đàn ông đã hỏi tên ông ta và đề nghị gọi phóng viên đến để viết bài về ông ta đăng báo làm gương. Ông chủ tiệm ăn nói rằng người đàn ông kia sẽ trở thành một người hùng trong vùng, một tấm gương về sự trung thực và đạo đức mà mọi người cần học tập.

Người đàn ông đói bụng nhún vai thờ ơ : “Có người đang đợi tôi. Trả cho tôi con gà là xong !”.

Ông chủ tiệm ăn lại một lần nữa ngạc nhiên trước sự khiêm tốn của người đàn ông. Ông chủ hỏi :

- - Ông quả là một người vô cùng trung thực trong thế giới phức tạp này. Ông cần phải được đăng tên lên báo để cho mọi người thấy rằng vẫn có những người trung thực sẵn sàng bảo vệ lẽ phải. Hãy cho tôi biết tên của ông và quý bà đi cùng với ông. Đó có phải là vợ ông không ạ ?

- - Không, vấn đề là ở đấy - người đàn ông kia lập tức quát lên - Vợ tôi đang ở nhà. Người mà tôi đi cùng là bạn gái của tôi. Cho nên tôi cần phải nhanh lên thôi. Đưa trả con gà đây !

Thật là dễ dàng để nhìn thấy điểm tốt ở một người mà bạn chưa quen biết nhiều. Nhiều người trong số chúng ta cũng làm việc tốt ở nơi này nơi khác : Nói những lời dịu dàng, thái độ thân thiện… và người khác có thể nghĩ chúng ta là một con người khác với con người thật của chúng ta. Nhưng bản thân chúng ta mới nhìn được trái tim của chính mình. Những gì người khác nghĩ về bạn không bao giờ bằng những gì bên trong bạn. Cũng như nhìn nhận về con người thật của một người không bao giờ dễ dàng.


----

Vui Cười 3



??????????????????????????????

Một nhà ảo thuật hành nghề trên một tàu viễn dương vùng Caribê. Mỗi tuần anh ta phục vụ những khán giả khác nhau nên nhà ảo thuật thường dùng đi dùng lại những trò ảo thuật giống nhau.Chỉ có điều là trên con tàu có con vẹt của ông thuyền trưởng thường được xem những màn biểu diễn của anh ta và nó bắt đầu hiểu ra được những mánh khoé trong đó. Mỗi lần con vẹt hiểu được một trò nào đó, nó lại la lên:

- Nhìn kìa, không phải là cái nón đó đâu.

- Coi kìa anh ta giấu bông hoa dưới cái bàn đó.

- Nè, tại sao tất cả các lá bài đều là con Xì Bích??

-...

Nhà ảo thuật rất tức giận nhưng không thể làm gì vì nó là con vẹt của ông thuyền trưởng. Một hôm con tàu gặp tai nạn và bị chìm... Nhà ảo thuật tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên một tấm ván lênh đênh giữa biển khơi cùng với con vẹt.Cả hai lườm nhau, đầy căm thù, nhưng không có tiếng nói nào. Một ngày trôi qua, rồi lại một ngày nữa... Sau một tuần con vẹt nói: Thôi được, tôi chịu thua rồi, thế anh giấu chiếc tàu ở đâu vậy??


----

Hai cha con người hát rong



Mấy ngày qua, trên khu phố xuất hiện hai người hát rong. Người cha gầy gò, ốm yếu với khuôn mặt khắc khổ, tay cầm cây đàn xỉn màu. Đứa trẻ trông xanh xao, quần áo lôi thôi, rách rưới và lem luốc nhưng đôi mắt rất sáng. Đứa con đi trước dẫn đường, người cha lần lần đi theo sau vì dường như mắt ông kém lắm. Người cha vừa gảy đàn vừa hát. Giọng hát trầm, ấm nhưng yếu, hay đứt đoạn. Đứa con cầm mũ ngửa, trong đó là ít tiền lẻ nhàu nát.

Hai cha con lầm lũi đi. Hiếm người qua đường nào chịu dừng lại bỏ ít tiền vào cái mũ cũ đang ngửa ra của đứa bé. Có thể tiếng đàn hát của người cha quá yếu, không át nổi những âm thanh ồn ào của cuộc sống. Có thể ai cũng khó khăn mưu sinh và “lo cho mình còn không xong nữa là…”. Cũng có thể người ta không thấy hai cha con người hát rong đủ đáng thương. Trong đôi mắt trong veo của đứa trẻ, dường như có gì đó đang sụp đổ.

Xế trưa, hai cha con dừng ở ngã tư đường. Chợt mắt thằng bé ánh lên tia hy vọng. Nó không giấu nổi sự mừng rỡ ra mặt khi thấy bóng dáng quen thuộc của cô bé có bím tóc thắt nơ hồng - người duy nhất ngày nào cũng ra đây chờ để cho hai cha con người hát rong mấy cái bánh trong suốt mấy ngày bố con người hát rong đi quanh khu phố này. Còn đối với cô bé, giọng hát trầm khàn của người hát rong làm cô nhớ người cha quá cố nhân hậu.

Hôm nay, cô bé mang nhiều bánh hơn mọi ngày. Cô mang cả ít quần áo cũ cho đứa bé. Linh cảm mách bảo cho cô bé biết hôm nay là ngày cuối cùng cô gặp họ. Cô bé xót xa nhìn theo bóng hai cha con người hát rong lẫn vào dòng người đông đúc cuối đường.

Một ngày, hai ngày, một tuần trôi qua. Trưa nào cô bé cũng đợi cha con người hát rong ở ngã tư đường. Họ không quay lại nữa – linh cảm của cô đã đúng…

Cô bé đem chuyện kể với mẹ. Cô hỏi mẹ có phải hai cha con họ không quay lại nữa vì ở khu phố này họ không kiếm được nhiều tiền hay không. Mẹ cô bé từ tốn giải thích, ngoài việc mưu sinh, hai cha con họ còn có lòng tự trọng. Họ không quay lại nữa vì không thể mãi xin lòng thương hại của một đứa trẻ.

Cô bé không bao giờ gặp lại cha con người hát rong để hỏi rõ lý do thật sự tại sao họ không quay lại nữa. Nhưng trong thâm tâm, cô tin lời giải thích của mẹ. Và cô cũng mong lời giải thích đó là đúng.

Bạn thân mến, có phải bạn cảm thấy câu chuyện này quen quen ? Như bạn đã đọc ở đau, như bạn đã gặp ở đâu ? cảm giác của bạn không sai, vì trong cuộc sống, chúng ta vẫn gặp những mảnh đời, những con người như vậy ở đây ở đó. Và vẫn có những tấm lòng nhân ái như cô bé thắt nơ hồng …




----


Chú mèo không có miệng



Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần… Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.

Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuống quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.

Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi :

- - Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc ?

Cô bé lại òa lên tức tưởi :

- - Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói !

- - Vậy ông sẽ nghe cháu !

Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.

Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên kể chuyện cho ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống.

Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn lớn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ…

***

Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm ấy là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.

Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng – chú mèo hiện nay đã mang hiệu “Hello Kitty” (bạn đã bao giờ để ý mèo Hello Kitty không hề có miệng ?)- chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.

Tôi không biết “sự tích” Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không phải là nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở hãy biết lắng nghe người khác - thật sự lắng nghe


----

Cha & con



Bệnh viện bỗng nhiên tĩnh lặng vào buổi đêm ảm đạm đó. Tôi đứng ở khu vực của các nữ y tá trên tầng 11, mắt chăm chăm nhìn đồng hồ. Đã 9 giờ tối, tôi đeo ống nghe và tiến về phòng 712.

Phòng 712 tiếp nhận bệnh nhân mới : ông Williams, người không hề nói gì về người thân của mình, và cũng không thấy ai đến thăm ông.

Khi tôi bước vào phòng, ông tỏ ra rất hớn hở, nhưng mắt ông lại cụp xuống u buồn khi thấy chỉ có mình tôi đến. Tôi đặt ống nghe lên ngực ông. Tim đập mạnh nhưng chậm. Theo chẩn đoán vài giờ trước đây thì ông bị cơn đau tim nhẹ. Ông ngước mắt nhìn tôi : “Cô y tá, cô có thể…”. Ông lưỡng lự giây lát, như trào lệ rồi lại ngập ngừng. Cuối cùng, ông thì thầm : “Cô có thể gọi giúp con gái tôi đến không ? Cô hãy nói với nó là tôi bị đau tim nhưng giờ không sao cả. Cô biết không, nó là người thân duy nhất của tôi lúc này…”

Ông bỗng thở gấp, tôi phải tăng ống dẫn oxy lên.

“Cháu sẽ đi gọi” – Tôi đáp, và khi thấy ông cứ bám chặt lấy tấm đệm giường, tôi tắt đèn đi – “Cháu đi gọi ngay đây”.

“Cô y tá” – Ông bất ngờ gọi tôi lại” – “Cô làm ơn … càng nhanh càng tốt nhé”.

Tôi quay về khu vực của các nữ y tá và bắt đầu tìm. Trong hồ sơ bệnh án của ông Williams, chỉ có con gái ông là người thân duy nhất. Tôi quay số điện thoại. Có tiếng một cô gái vang lên từ đầu dây bên kia.

“Thưa cô, tôi là Sue Kidd, y tá của bệnh viện Z. Cha cô đã nhập viện vì đau tim”.

“Không thể thế” – Cô gái thét lên trong điện thoại – “Cha tôi không sao chứ?”.

“Ông ấy vẫn ổn định” – Tôi cố thuyết phục cô bằng cách không để lộ tình trạng nguy kịch của ông.

“Chị đừng để cha tôi chết…” – Cô gái năn nỉ. Rồi không để tôi giải thích rằng mọi bệnh nhân đều được chăm sóc kỹ lưỡng, cô oà khóc như một sự kìm nén quá lâu không được vỡ bung ra- “ Chị không biết đâu, cha tôi và tôi đã không nói chuyện với nhau mấy tháng rồi. Cha con tôi cãi nhau về chuyện bạn trai tôi. Tôi bỏ nhà và không thèm quay lại. Tôi đã nói tôi ghét cha. Suốt thời gian vừa qua tôi đã mong cha tha thứ…”.

Cô gái cứ khóc. Tôi cũng khóc. Tôi nhớ đến cha tôi, đang ở xa hàng ngàn dặm. Lâu rồi tôi chưa nói cho cha tôi biết rằng tôi yêu thương cha.

“Tôi sẽ đến bệnh viện trong 30 phút” - Rồi Janie – con gái ông Williams dập máy.

Tôi quay về với đống bệnh án trước mặt. Tôi không thể tập trung được. Có điều gì đang thôi thúc tôi quay lại phòng 712. Tôi rảo bước tới đó và trên giường, ông Williams đang bất động. Tôi bắt mạch, không nghe tiếng mạch đập. Tôi nhấn chuông báo động.

Tim ông cụ đã ngừng đập. Tôi cố gắng hô hấp cho ông. Tôi đặt tay lên ngực ông và đè mạnh xuống trong lúc chờ bác sĩ. Các bác sĩ nhanh chóng có mặt và các thiết bị cấp cứu được bật lên. Chúng tôi dùng cả máy sốc điện vẫn không cứu được Williams. Ông đã qua đời. Mọi người lui khỏi phòng.

Khi ra khỏi phòng, tôi thấy Janie đang áp vào tường, bên cạnh cô là vị bác sĩ vừa mới có mặt trong ca cấp cứu. Janie ngồi sụp xuống, khóc không ra tiếng. Tôi đỡ cô lên : “Janie, chúng tôi xin lỗi…”.

“Không công bằng, thật không công bằng” – Janie rên rỉ - “Tôi chưa bao giờ ghét cha tôi. Tôi yêu cha tôi. Tôi muốn gặp cha”.

Tôi đành mở cửa phòng 712. Tôi phải đỡ cô, phải nắm chặt tay cô để cô khỏi ngã. Janie ngồi thụp xuống bên giường cha. Tôi không hoàn toàn nhớ Janie đã ngồi đó bao lâu và khóc trong bao lâu. Chỉ biết, rồi tôi thấy một mảnh giấy nhỏ ở đầu giường và đưa cho Janie.Trong mảnh giấy có ghi : “Janie, con gái yêu quý của cha. Cha đã tha thứ cho con. Và cha cũng hy vọng con sẽ tha thứ cho cha. Cha biết con rất yêu thương cha. Và cha cũng vậy, rất yêu thương con. Cha của con”.

Janie đọc một lần, hai lần… gương mặt cô đỡ sầu thảm hơn. Cô nắm tay cha : “Cảm ơn cha của con”.

Tôi lặng lẽ rời phòng và nhấc máy điện thoại. Tôi muốn gọi cho cha tôi. Chỉ để nói với ông rằng : “Con yêu cha biết bao !”.
ĐỪNG SỢ VẤP NGÃ

Đã bao lần bạn vấp ngã mà không hề nhớ? Lần đầu tiên chập chững biết đi bạn đã bị ngã. Lần đầu tiên tập bơi, bạn uống nước và suýt chết đuối phải không? Lần đầu tiên chơi bóng bàn, bạn có đánh trúng banh không? Không sao đâu, không sao đâu, vì.........

Walt Disney từng bị toà báo sa thải vì thiếu ý tưởng. Ông cũng nếm mùi phá sản nhiều lần trước khi sáng tạo nên Disney Land.

Lúc còn học phổ thông, Louis Pasteur chỉ là một học sinh trung bình. Về môn hóa, ông đứng hạng 15 trong số 22 học sinh của lớp.

Lev Tolstoy, tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng " Chiến tranh và hoà bình" bị đình chỉ học đại học vì "vừa không có khả năng, vừa thiếu ý chí học tập".

Henry Ford thất bại và cháy túi tới 5 lần trứơc khi thành công.

Ca sĩ Opera nổi tiếng Enrico Caruso bị thầy giáo cho là thiếu chất giọng và không thể nào hát được.

Vậy, xin bạn chớ lo sợ thất bại. Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều cơ hội chỉ vì không cố gắng hết mình.Bùi Thiện (theo Chicken Soup of Soul)


----

Vui Cười 4



Chiếc xe tải bị sa lầy ở một vùng quê hẻo lánh. Một nông dân gần đó dẫn đến một con ngựa to khỏe để giúp tài xế kéo xe lên. Sau khi cột ngựa vào chiếc xe ông ta hô lớn : "Kéo đi, Nellie, kéo!”- con ngựa vẫn đứng yên.

Người nông dân lại hô lớn : “Kéo đi, Buster, kéo !”, con ngựa vẫn không thèm nhúc nhích.

Một lần nữa ông ta lại hô : “Kéo đi, Coca, kéo !” Nó cũng như không nghe thấy gì.

Cuối cùng, ông ta hô : "Buddy, kéo đi!"

Lần này con ngựa chuyển mình, kéo chiếc xe khỏi vũng lầy một cách nhẹ nhàng.

Hết sức ấn tượng, người lái xe tò mò hỏi :

- Con ngựa khỏe quá, mà sao ông lại gọi nhầm tên nó đến ba lần vậy ?

- Buddy bị mù, và nếu như nó biết rằng chỉ một mình nó phải kéo, nó sẽ chẳng bao giờ nhúc nhích đâu.
SẮC MÀU CỦA TÌNH BẠN

Có một ngày, màu sắc của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai là gam màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất.

Xanh lá cây nói: "Tôi quan trọng nhất. Tôi là dấu hiện của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn màu cho cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất cả mọi loài trên thế gian này sẽ không thể tồn tại. Cứ hãy nhìn về cánh đồng kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi."

Xanh dương chen vào: "Bạn chỉ có nghĩ về trái đất. Vậy, hãy nhìn vào bầu trời và đại dương xem sao? Nước chính là nguồn sống cơ bản nhất, được tạo ra từ những đám mây hình thành bởi những vùng biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời sẽ cho khoảng không rộng lớn, hòa bình và sự êm ả."

Màu vàng cười lớn: "Ôi, các bạn cứ quan trọng hóa. Tôi thì thực tế hơn, tôi đem lại tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này. Này nhé, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng, các vì sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng dương, bạn sẽ thấy cả thế giới này đang mỉm cười. Không có tôi, cuộc sống này sẽ chẳng có niềm vui."

Màu cam lên tiếng: "Tôi là gam màu của sự mạnh khỏe và sức mạnh. Mặc dù lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng tôi mới đáng giá nhất, vì tôi là nhu cầu của sự sống. Tôi mang đến hầu hết các loại vitamin tối quan trọng như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu đủ...Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay hoàng hôn xuất hiện là với sắc màu của tôi. Ở đây có bạn nào sánh kịp được với vẻ đẹp ấy không?”

Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc: "Tôi là máu- cuộc sống này là máu. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho con người. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có tôi, trái đất này cũng sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, của hoa Anh Túc."

Màu tím bắt đầu vươn cao và góp tiếng: "Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành. Vua chúa, các vị lãnh tụ hay những người lãnh đạo thường chọn tôi vì tôi là dấu hiệu của quyền lực và sự xuất chúng. Không ai dám chất vấn tôi. Họ chỉ nghe lệnh và thi hành !"

Cuối cùng, màu chàm lên tiếng, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán: “Hãy nghĩ đến tôi, tôi là sắc màu im lặng và hầu như không ai chú ý đến tôi. Nhưng nếu không có tôi thì các bạn cũng chỉ là những vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự tương phản, bình minh và đấy sâu của biển cả. Các bạn phải cần đến tôi để cân bằng cho bề ngoài của các bạn. Tôi chính là vẻ đẹp bên trong."

Và cứ thế, các màu sắc cứ tiếp tục tranh luận, thuyết phục màu khác về sự trội hơn của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe trên nền trời, âm thanh dữ dội của sấm sét và mưa bắt đầu nặng hạt. Các sắc màu sợ hãi đứng khép nép vào nhau để tìm sự ấm áp.

Mưa nghiêm nghị nói: "Các bạn thật là ngớ ngẩn khi chỉ cố gắng vật lộn với chính các bạn. Các bạn không biết là các bạn được tạo ra vì một mục đích thật đặc biệt, đồng nhất, nhưng cũng khác nhau? Các bạn là những màu sắc thật tuyệt vời, thế giới này sẽ trở nên nhàm chán một trong các bạn. Nào, bây giờ hãy nắm lấy tay nhau và bước nhanh đến tôi."

Các sắc màu cùng nắm lấy tay nhau và tạo thành những sắc màu đa dạng.

Mưa tiếp tục: "Từ bây giờ, mỗi khi trời mưa, tất cả các bạn sẽ vươn ra bầu trời bằng chính màu sắc của mình và phải hợp lại thành vòng để nhắc nhở rằng các bạn phải luôn sống trong hòa thuận và ta gọi đó là cầu vồng. Cầu vồng tượng trưng cho: "Niềm hy vọng của ngày mai." Và cứ như thế, mỗi khi trời mưa, để gội rửa thế giới này, trên nền trời sẽ ánh lên những sắc cầu vồng làm đẹp cho cuộc sống, để nhắc nhở chúng ta phải luôn trân trọng lẫn nhau."

----

Lời khuyên của cha

"Mỗi ngày một lần con hãy dành lời khen tặng vài người. Mỗi năm một lần con hãy chờ xem mặt trời mọc. Nhìn thẳng vào mặt mọi người nói lời "cảm ơn" càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng hay. Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như thế. Kết thân những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ. Hãy giữ những điều bí mật. Phải biết cam đảm, đừng bao giờ lừa gạt ai, đừng tự dối lòng mình. Học cách lắng nghe. Đừng làm ai mất hi vọng, nhiều người chỉ sống nhờ vào hi vọng. Đừng hành động khi con đang giận dữ, phải giữ tư thế đàng hoàng. Muốn đến một nơi nào đó phải luôn có mục đích và tự tin rồi hãy đi.

Hãy sẵn sàng thua một trận đánh để thắng một trận chiến. Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách. Cẩn thận với kẻ nào mà họ không còn gì để mất. Khi gặp một hành động khó khăn, con hãy thực hiện như không thể thất bại. Hãy học cách trả lời "không" một cách dứt khoát. Đừng mong cuộc đời đối xử sòng phẳng với con. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ. Hãy mạnh dạn trong cuộc sống. Hãy tiếc những điều chưa làm được chứ đừng tiếc những điều đã làm xong. Đừng tập thói trì hoãn công việc, hãy làm ngay những gì cần làm đúng lúc phải làm. Đừng sợ phải nói "tôi không biết" và "xin lỗi", "rất tiếc". Hãy yêu thương tất cả mọi người, dù đó là kẻ thù của con. Phải biết im lặng đúng chỗ... Và phải biết tha thứ, con của ta ạ!"

----

Vui Cười 5



Một chàng Sành Điệu nhặt được cây đèn cũ kỹ. Mở ra thì có một vị thần bên trong hiện ra và nói :
- Để trả ơn cho người đã có công cứu ta, ta sẽ biến ba điều ước của ngươi thành sự thực. Hãy nói điều ước của mình đi.
- Tôi ước mình thật giàu có !
Một chiếc xe hơi và tòa nhà với muôn vàn của cải hiện ra.
- Tôi ước mình có người yêu thật xinh đẹp.
Một cô gái xinh xắn hiện ra.
- Thần đèn : Anh hãy nói tiếp điều ước thứ ba ra đi.
Sành Điệu : Tôi ước... tôi ước... ông lại chui vào đèn thần.


----

Cho ngày hôm nay

Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.

Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi,
những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi
qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại.
Chúng ta không thể nào hủy bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như
không thể nào xóa đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi
xa rồi!

Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ
thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hi vọng và việc
thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc
là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngày trước
khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn
chưa được sinh ra mà.

Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng đều phải đấu
tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm
nay khiến người ta phát điên - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy
ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.


----

SUY NGHĨ, TỰ TIN, MƠ ƯỚC VÀ DÁM LÀM

Đứa bé trai 8 tuổi bước đến gần một ông già có vẻ ngoài rất thông thái rồi ngước nhìn ông nói: " Cháu biết ông là một người rất sáng suốt, uyên thâm. Ông hãy cho cháu biết về bí ẩn của cuộc sống."

Ông già nhìn đứa bé đáp: “Suốt đời mình ông đã suy ngẫm rất nhiều về điều này và có thể nói gọn chỉ trong 4 chữ:

Đầu tiên là suy nghĩ. Hãy nghĩ về những giá trị mà con sống vì chúng.
Thứ hai là tự tin. Hãy tin tưởng bản thân bằng cách dựa vào những giá trị con nghĩ rằng vì chúng mà con sẽ sống.
Thứ ba là mơ ước. Hãy mơ ước những gì có thể thành hiện thực dựa vào sự tự tin và những giá trị mà ta sẽ theo đuổi trong cuộc sống.
Và cuối cùng là dám làm. Hãy dám thực hiện để biến ước mơ thành sự thật bằng chính niềm tin và giá trị của chúng ta."

Và ông già đó chính là họa sĩ Walter E. Disney




----


Giỏ trục trặc



Vài năm về trước, có một hội nghị hằng năm tổ chức gần bãi biển.

Đó là vào cuối mùa xuân nên không có tuyết để trượt tuyết, nước biển và tiết trời cũng chưa đủ ấm để tắm biển, nhưng khung cảnh vẫn đẹp như một tấm thiếp vậy.

Hàng trăm người đến dự hội nghị. Họ đến từ khắp đất nước. Trẻ và già, giàu và nghèo, với đủ dáng dấp và kích cỡ. Họ cùng về dự họp, dù học vấn và sự nghiệp của họ rất khác nhau.

Đến tôi, họ tụ thành những nhóm lớn, đốt lửa, ngồi quanh nói chuyện sau bữa tối. Mỗi người nhấm nháp cốc nước của mình và phá lên cười khi nghe các câu chuyện vui.

Nhưng chỉ một lúc, những câu chuyện đã dần đi theo hướng khác. Chúng trở nên nghiêm trọng khi Mike, một chàng trai trẻ, mới hơn 20 tuổi nói rằng anh ta đang bị nghi ngờ có triệu chứng ung thư. Anh ta kể, do phát hiện sớm nên bệnh vẫn có thể chữa được kịp thời, nhưng dù sao anh ta cũng vô cùng thất vọng và đau khổ.

Một đôi vợ chồng đứng tuổi – Tom và Cheryl – an ủi Mike. Họ nói đứa con trai nhỏ của họ còn phải thay thận. Câu chuyện này làm mọi người xúc động và buồn bã.

Rồi một phụ nữ rơm rớm nước mắt kể chồng cô ấy mới bị tai nạn, vẫn nằng trong viện. Rồi một người khác nói rằng anh ta mới bị mất việc và đang phá sản.

Từng người một, ai cũng kể những câu chuyện kinh khiếp nhất trong cuộc sống của mình và người thân. Ai cũng khổ, cuộc sống của ai cũng đầy nước mắt. Cuối cùng, một ông cụ tự xưng tên là Hayes đứng lên. Không ai biết cụ từ đâu tới, chỉ biết giọng cụ nghe tự tin và chắc chắn. Cụ mỉm cười từ đầu buổi tối nhưng không nói gì nhiều. Cụ giơ ra một cái giỏ to :

- Mọi người hãy giúp tôi một chút. Chúng ta sẽ cùng thử việc này và tôi cần sự hợp tác của quý vị. Tôi sẽ phát cho mỗi người một mảnh giấy nhỏ, mỗi người hãy viết ba trục trặc hoặc vấn đề lớn nhất trong cuộc sống của mình vào. Đừng ghi tên thật, chúng ta sẽ giữ bí mật cho người viết.

Mọi người trong nhóm đều thấy thú vị và bắt đầu nghĩ. Sau khi mọi người viết xong, ông Hayes bảo họ gập kín các mảnh giấy và bỏ vào giỏ của ông. Mọi đôi mắt đều hiện ánh tò mò, nhưng họ đều làm theo và tự hỏi chuyện gì tiếp theo.

Ông cụ Hayes lắc cái giỏ rồi trộn cho các mảnh giấy tráo trong giỏ. Ông nói :

- Hãy đọc những vấn đề ghi trong mảnh giấy bạn nhặt, và hãy thật thà hết mức có thể.

Rồi ông Hayes liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên trái ông :

- Thưa cô Lisa, liệu cô có muốn đổi những vấn đề hiện tại của cô với vấn đề mà cô đọc được trong mảnh giấy vừa nhặt không ?

- Không… - Cô Lisa e dè.

Ông cụ Hayes lại hỏi người đàn ông cạnh cô Lisa như vậy. Câu trả lời lại là “không”.

Ông Hayes đi hỏi từng người một. Ai cũng có cơ hội trả lời. Mọi câu trả lời đều như nhau : không, không, không… Có tiếng xì xào : “Tôi có thể giải quyết vấn đề của tôi, nhưng tôi không thể giải quyết vấn đề mà tôi vừa nhặt được này…”, “Ôi, thế này tôi mới biết vấn đề của tôi chẳng là gì cả”, “Ôi, sao lại có những người khổ thế…”…

Ông Hayes ngồi lại vào chỗ mình, nhìn quanh phòng và nói :

- Các quý vị đều nghĩ vấn đề của mình thật khủng khiếp và mình là khốn khổ nhất. Quý vị có nghĩ như thế không ? Các quý vị đều ước là mình có thể ở vị trí của người khác. Nhưng khi tôi hỏi quý vị có muốn đổi không nếu có thể, sau khi quý vị đọc những mảnh giấy đó, thì chẳng còn ai muốn đổi. Chúng ta học được một điều rằng, dù có những khó khăn ta phải đối mặt, dù những lo lắng đang làm chúng ta không thể mỉm cười và không thể ngủ buổi đêm, thì chúng ta đều thấy rằng những vấn đề đó vẫn chưa là gì so với nhiều người khác. Phải chăng, than thở là bản chất của chúng ta và chúng ta thích thể hiện sự thất vọng chán nản của mình và chúng ta luôn tìm ra được điều để buồn chán ?

Mọi người nhìn ông cụ Hayes với ánh mắt cảm phục. Nhiều người gật đầu tán thành. Ông cụ Hayes chưa dừng lại :

- Nhưng các bạn thân mến của tôi ạ, những gánh nặng của chúng ta đều có lý do cả đấy ! Vì nếu không có chúng, chúng ta sẽ không cố gắng tìm giải pháp. Và nếu cuộc sống của chúng ta không có cố gắng, chúng ta sẽ không bao giờ tốt hơn, mạnh hơn, biết thông cảm hơn. Các bạn càng biết trân trọng hạnh phúc thì hạnh phúc càng đến với bạn nhiều hơn. Các bạn chỉ cần chú ý là sẽ thấy điều đó đấy mà.

Mọi người im lặng, nhìn ông cụ Hayes. Những lời của ông cụ đã xóa đi phần nhiều những căng thẳng và lo lắng của họ. Ông cụ Hayes uống nốt tách trà của mình rồi xin phép về nghỉ. Mọi người ngồi lại, bàn tàn về những gì họ vừa hiểu được. Và đến đêm, nhiều người đã nói chuyện về hạnh phúc của mình thay vì những lo lắng buồn phiền. Mike quyết định sau khi chữa bệnh xong sẽ học ngành y để giúp đỡ người bệnh. Vợ chồng Tom và Cheryl quyết định sẽ gia nhập chương trình từ thiện hiến máu nhân đạo…

Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm, tinh thần sảng khoái. Khi họ quây quanh bàn ăn sáng, mọi người để ý không thấy ông cụ Hayes đâu. Khi có người vào tìm thì thấy không có ai, đồ đạc đều gọn ghẽ như thể ông đã rời đi từ sớm lắm.

Có điều, kể từ đó không ai gặp hay nghe nói đến ông cụ Hayes nữa… Chỉ có bài học ông cụ dạy mọi người là còn lại.



----


Vui Cười 6

???????????????????????????

Truớc dây, có một thanh niên mang trong lòng một hoài bão duợc trở thành một
tác gia lớn, một Cây bút lớn.

Khi duợc hỏi thế nào là lớn, anh ta trả lời rằng Tôi muốn viết nên những tác
phẩm mà cả thế giới sẽ dọc, những tác phẩm mà khi dọc nguời ta sẽ mang một
tâm trạng dầy xúc dộng, họ có thể kêu khóc, gào thét trong dau nỗi khổ hay
giận dữ

Nguời thanh niên dó hiện nay dang làm việc cho Microsoft, trong vị trí là
viết những error message



???????????????????????????????????????



Có một con dơi bay đi ăn đêm. Khi về đến nhà thì bị va vào cây cột nên không bay lên nổi. Bạn nó đang ở trên trần nhà nhìn thấy nó đang bò dưới nhà liền hỏi
Này anh đang làm gì thế?
con dơi liền trả lời :
-à! Mình đang tập Yoga ấy mà.


Ticket



Ngày trước, có một người đàn ông làm việc vất vả đã lâu mà chưa được nghỉ ngơi. Do đó, ông rất muốn đi du lịch một chuyến thật xa. Ông tự nhủ : “Mình là người tốt. Mình đã giúp nhiều người nghèo và quan tâm đến nhiều người khác. Mình xứng đáng được đi du lịch”.

Ông đến sân bay, đứng xếp hàng chờ lên máy bay. Trong thâm tâm, ông cảm thấy mình không cần mua vé vì ông đã làm tất cả những điều tốt mà ông có thể trong suốt quãng đời vừa qua. Ông nghĩ mình đã giành được chuyến du lịch này – như một phần thưởng vậy. Hàng người ngày càng ngắn đi vì nhiều người đã lên máy bay. Ông thì ngày càng phấn khởi vì mình sắp được đi chơi xa. Rồi đến lượt ông ở quầy vé, và trước sự ngạc nhiên của người soát vé, ông nói rằng ông không có vé, nhưng ông đã xứng đáng được một chuyến du lịch miễn phí. Ông tiếp tục giải thích ông là một người tốt đến mức nào, ông đã không bao giờ làm đau lòng ai. Nhưng người soát vé không ngại ngần nói chắc chắn với ông : “Dù sao ông cũng cần một chiếc vé mới đi được”.

Người đàn ông tiếp tục giải thích, rằng ông cho tiền người nghèo, đem thức ăn cho trẻ mồ côi. Nhưng dường như không xúc động bởi những lời giải thích của ông, người soát vé dứt khoát : “Nếu ông muốn lên máy bay du lịch, ông phải có vé. Không ngoại lệ”.

Người đàn ông rất bất ngờ. Ông bước đi và cứ tự nghĩ : “Mình chắc chắn mình là một người tốt, không làm đau lòng ai và còn quan tâm đến mọi người, chắc chắn mình xứng đáng được du lịch miễn phí chứ”. Nhưng thực tế đã không phải vậy.

Một số người cũng nghĩ như vậy trong cuộc sống. Họ cho rằng, nếu họ tốt, họ không bao giờ làm đau lòng ai và quan tâm đến mọi người, họ nhất định phải được hưởng một phần thưởng nào đó. Nhưng cuộc sống không như vậy. Mọi việc đều có quy cách và có giá của nó. Bạn không thể giúp người khác rồi luôn giữ ý nghĩ trong đầu mình là mình sẽ được trả ơn. Bạn được sống, được bảo vệ, có được sức mạnh và điều kiện để giúp đỡ người khác, đó là phần thưởng lớn lắm rồi, bạn ạ !

----

ÐIỀU GIÀU CÓ NHẤT

Chúng ta được sinh ra với đôi mắt nằm phía trước để luôn nhìn sự việc đang diễn ra thay vì cứ ngoái nhìn lại những điều đã qua.

Chúng ta được sinh ra với đôi tai- m ột bên trái và một bên phải- để có thể nghe cả hai phía, để nghe đủ những lời ca tụng cũng như phê bình, để phân biệt đúng sai.

Chúng ta được sinh ra với một bộ óc nằm dưới hộp sọ, cho dù có nghèo đi chăng nữa chúng ta vẫn luôn giàu có vì chẳng ai có thể lấy cắp được bộ óc sản sinh ra nhiều suy nghĩ và ý tưởng độc đáo.

Chúng ta được sinh ra với đôi vai nối liền với đôi tay để gánh vác những nhiệm vụ trọng trách. Hơn nữa, một để giúp đỡ bản thân, một để giúp đỡ người khác.

Chúng ta được sinh ra với đôi chân dài và lớn để đi nhiều nơi, để mắt được quan sát, để não được mở rộng.

Nhưng chúng ta chỉ sinh ra với một cái miệng- vì miệng là vũ khí sắc bén. Nó có thể làm tổn thương, đau lòng hay giết kẻ khác. Hãy ghi nhớ câu nói: nói ít, nhìn thấy và lắng nghe nhiều.

Chúng ta được sinh ra với chỉ một trái tim nằm sâu trong lồng ngực, nhắc nhở ta phải biết trân trọng và biết yêu vô điều kiện.


----

Một phím hỏng



Cái bàn phím của tôi dùng đã lâu nhưng vẫn còn rất tốt, trừ một phím. Phím đó bị hỏng, cứ nhấn nó là nó hiện ra một chữ khác, và bạn đọc những dòng này chắc cũng biết là phím nào. Không biết bao nhiêu lần tôi ước gía như nó hoạt động tốt như các phím khác.

Mà thật đáng ghét, rõ ràng bàn phím có đến 105 phím, và một phím này thật nhỏ bé, dường như chẳng đóng góp gì nhiều. 104 phím làm việc tốt. Thế nhưng chỉ một cái phím quái quỷ hay “chập mạch” thôi cũng đủ làm đảo lộn mọi sự. Ví dụ, tôi không thể đem một biên bản họp lớp viết bằng cái bàn phím có phím hỏng này đi nộp thầy chủ nhiệm, hay tôi không thể gửi email bằng cái bàn phím này được…

Đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống cũng hơi giống cái bàn phím ấy – không phải tất cả mọi người đều làm việc tốt như nhau.Là một cá nhân nhỏ bé, bạn có thể tự nói với mình: “Ôi, một mình mình thì có đáng kể gì”. Khi bạn vứt một vỏ hộp ra đường, bạn tặc lưỡi: “Một mình mình vứt cũng chẳng thể làm bẩn cả thành phố”. Khi cả lớp cùng thu quần áo giúp trẻ em nghèo, bạn lại nghĩ: “Mình góp cũng chẳng đáng là bao, mà một mình mình không góp, chắc cũng chẳng có vấn đề gì”.Nhưng rõ ràng là có khác. Nếu bạn nghĩ rằng những hành động của bạn cũng chẳng đáng gì, hãy nghĩ đến cái bàn phím và nhớ rằng: bạn “được cần đến” như tất cả, như từng người khác. 104 phím hoạt động tốt, chỉ một phím hỏng thôi, là đã rất khác.

Hẳn bạn không bao giờ muốn làm một phím hỏng trên bàn phím phải không?


----

MỘT PHÚT SUY NGẪM

Có những lúc bạn phải bâng khuâng ko hiểu thế nào là một tình yêu đích thực và đâu là một người mà bạn mến , hãy thử đọc bài này gem sao nhé , có thể bạn sẽ khám phá ra một điều gì thú vị chăng.

THẾ NÀO LÀ:
YÊU VÀ MẾN
Trước mặt người mình yêu tim bạn đập rộn rã, nhưng trước mặt người bạn mến, bạn cảm thấy vui vẻ.
Trước mặt người bạn yêu mùa đông giống như là một mùa guân; nhưng trước mặt người bạn mến, mùa đông chỉ là một mùa đông đẹp. Nếu bạn nhìn vào người bạn yêu, bạn trở nên e thẹn; nhưng nếu bạn nhìn vào người bạn mến, bạn tươi cười vui vẻ. Trước mặt
người bạn yêu, bạn ko thể thổ lộ những điều bạn dự định trong đầu; nhưng trước mặt người bạn mến, bạn nói chuyện một cách vô tư.
Trước mặt người bạn yêu, bạn có khuynh hướng trở nên nhút nhát, nhưng trước mặt người bạn mến , bạn rất tự tin. Người bạn yêu xuất hiện trong tâm trí bạn từng hai phut một. Ban ko thể nhìn thẳng vào mặt của người mình yêu, nhưng bạn có thể luôn luôn cười đùa với người bạn mến .Khi người bạn yêu đang khóc bạn khóc theo, nhưng khi người bạn mến đang khóc bạn cố gắng an ủi họ.
Cảm giác của tình yêu bắt đầu từ ánh mắt , cảm giác của sự mến bắt đầu từ tai nghe. Nếu bạn thôi ko mến người bạn đã từng mến , bạn chỉ cần bịt tai lại, nhưng nếu bạn cố gắng để nhắm mắt lại để quên người mình yêu , tình yêu sẽ đến bằng những giọt nước mắt và sau đó sẽ vĩnh viễn nằm trong tim bạn.
THẾ ĐẤY, CÓ NHỮNG CHUYỆN ĐƠN GIẢN MÀ KHÔNG ĐƠN GIẢN...
CHÚC BẠN TÌM ĐƯỢC NGƯỜI YÊU, VÀ CÓ THẬT NHIỀU NGƯỜI MẾN BẠN


----

Rose

Cái ghế băng ở công viên có vẻ khá lạnh lẽo, nhưng vì nó là chỗ duy nhất vắng vẻ nên tôi bước tới, ngồi guống đọc sách. Cạnh cái ghế là một cây liễu to, lá rủ lòa gòa. Đây quả là chỗ hợp với tôi vì nó có vẻ rất cô đơn và buồn, và bây giờ thì tôi đang rất thất vọng với cuộc sống, có lý do tốt để mà buồn mà.

Nhưng dường như tất cả những điều đó chưa đủ để làm tôi phát chán, có một cậu bé đang đi đến gần tôi như để phá đám. Nó thở hổn hển, chắc là mệt vì vừa chơi với đám bạn.Nó đứng ngay trước mặt tôi, đầu hơi nghiêng, nói giọng rất phấn khích:

- - Gem cháu tìm được gì này!

Trong tay nó là một bông hoa, trông hết sức “thê thảm”: các cánh hoa đã héo hết, bản thân bông hoa cũng bé và có vẻ ốm yếu, dường như bị thiếu mưa hoặc thiếu ánh sáng.

Muốn thằng bé đem bông hoa héo rủ đi, tôi cố tạo một nụ cười giả lả rồi quay đi chỗ khác. Nhưng thằng bé lại tiến gần hơn chút nữa, nó ngửi bông hoa với vẻ mặt hớn hở và kêu lên vẻ đầy ngạc nhiên:

- - Nó thơm thật đấy! Chính vì thế nên cháu mới nhặt nó đấy chứ, cháu tặng cô này!

Thực tế, tôi đang buồn đến mức tôi chẳng quan tâm là bông hoa có thơm hay không, hay là màu gì, nhưng tôi nghĩ nếu không cầm bông hoa thì thằng nhóc dai dẳng này chắc không bao giờ chịu đi. Cho nên tôi với tay ra phía bông hoa và trả lời:

- - Được rồi, cô cảm ơn nhé!

Nhưng thay vì đưa bông hoa vào tay tôi, nó lại giơ bông hoa vào khoảng không. Đến lúc này, tôi mới nhận ra rằng… thằng bé không nhìn thấy gì cá! Nó bị mù! Tôi lặng người đi khi đón lấy bông hoa trong tay nó. Đó là bông hoa đẹp nhất.

- - Không có gì đâu cô ạ - Nó mỉm cười rồi chạy đi chơi tiếp.

Còn tôi ngồi lại, tự hỏi tại sao nó có thể “nhìn thấy” một người phụ nữ ngồi dưới một cây liễu, tại sao nó biết tôi đang buồn? Có thể trong trái tim nhỏ bé của nó có một “đôi mắt” khác chăng?

Khi tôi quay ra tìm thằng bé, tôi thấy nó, tay đang cầm một bông hoa màu vàng, sẵn sàng đem niềm vui đến cho một người khác. Nó đang tiến lại gần một ông cụ ngồi đơn độc trên băng ghế gần bồn nước…


----

Vui Cười 7

??????????????????????????????????

Một ông chồng vẻ mặt đầy lo lắng đến gặp bác sĩ.
- Tôi nghĩ là bà vợ tôi bị điếc hay sao ấy vì không bao giờ tôi nói một lần mà bà ta nghe được cả, lúc nào cũng bảo tôi phải lặp lại nhiều lần – Ông chồng kể.
- À, tối nay ông cứ về nhà, đứng cách bà vợ ông 15 bước chân và nói một điều gì đó với bà ấy. Nếu bà ấy không trả lời, ông hãy tiến gần thêm 5 bước nữa và nói lại một lần nữa. Cứ làm như vậy, đến lúc đó chúng ta mới có thể gem là bà ấy có bị điếc thật sự hay không – Ông bác sĩ bảo.
Tối hôm đó ông chồng đi làm về và làm y như ông bác sĩ đã dặn dò. Ông ta vào nhà bếp và đứng cách bà vợ đang bận thái thịt 15 bước chân rồi hỏi.
- Em yêu này, tối nay chúng ta ăn gì vậy?
Không có câu trả lời nào. Ông chồng tiến gần thêm 5 bước nữa và lại hỏi như vậy. Vẫn không có câu trả lời. Thêm 5 bước gần hơn nữa rồi hỏi, ông ta vẫn không nghe bà vợ nói gì. Ông chồng tỏ vẻ ngán ngẩm, tiến đến sau lưng bà vợ và hét lớn:
- Này bà, tối nay chúng ta ăn gì vậy?
- Đây là lần thứ tư rồi nhé, tôi bảo là thịt hầm!!! – Bà vợ quay lại gắt gỏng



----


Những lời nói của bạn

Trên đường về nhà hôm qua, tôi bật đài trên ge ô tô để nghe bản tin Chicago. Tôi nhận ra ngay rằng giọng của phát ngôn viên nghe rất buồn. Một vụ tai nạn máy bay đã xảy ra ở phía bắc Chicago. Và Bob Collins, phát ngôn viên của bản tin buổi sáng đã mất trong vụ tai nạn!
Tối hôm đó, tôi lại nghe đài, tưởng nhớ con người được rất nhiều người yêu quý ấy. Trên đài, họ kể rất nhiều câu chuyện về vuộc đời của Bob, mô tả ông như một người bạn hoàn hảo, một người đã sống vì mọi người. Tôi càng nghe những câu chuyện về việc Bob có ảnh hưởng đến những người xung quanh ông như thế nào, tôi càng cảm thấy chán nản. Tại sao?
Bởi vì tôi muốn biết, tại sao con người chúng ta luôn chờ đến lúc ai đó mất đi, trước khi chúng ta nói là chúng ta yêu quý họ đến mức nào! Tại sao chúng ta cứ chờ đến lúc họ không nghe được nữa, trước khi chúng ta nói cho họ biết rằng họ có ý nghĩa với chúng ta ra sao? Tại sao chúng ta luôn phải chờ đến lúc mọi việc đã quá muộn, trước khi chúng ta nhắc đến những phẩm chất tốt của một con người? Tại sao chúng ta lại ca ngợi hết lời một ai đó sau khi họ đã đi tới cõi vĩnh hằng?
Lúc đó thì còn có ích gì nữa?
Chúng ta kể lại những kỷ niệm, và chúng ta cười, khóc, nhớ về cuộc đời của người đã khuất. Đúng, điều đó giúp chúng ta vượt qua được nỗi đau khổ mất đi một người có ý nghĩa quan trọng, đặc biệt với chúng ta. Nhưng khi we trìu mến nhớ lại về con người đó, những hồi tưởng và lời nói của we đều ko thể đến tai con người cần được nghe nhất!
Giá như con người được nghe n~ câu chuyện và biết được rằng họ đã làm được điều gì đó cho người khác. Và tất cả n~ điều đó phải xảy ra trước khi ng` đó đi vào cõi hư vô. Và khi giây phút cuối cùng của ng` đó đến, we có thể nói lời từ biệt, và biết rằng họ chắc chắn hiểu, là mọi người luôn yêu thương họ.
Tôi sẽ nói với gia đình và bạn bè tôi, cho họ biết họ đã có những ảnh hưởng lớn lao với tôi như thế nào. Bạn có yêu thương ai đó không? Hãy nói với họ đi ! Có ai đã ảnh hưởng tới cuộc sống của bạn? Hãy gọi điện cho họ. Có ai đã làm cuộc sống của bạn thay đổi? Hãy viết cho họ một lá thư, dù là thư điện tử.
Đừng để một ngày nữa trôi qua mà không cho mọi người biết. Rõ ràng là bạn sẽ cảm thấy rất vui khi viết một lá thư nói lên tình cảm của bạn đối với người khác cơ mà!
Tôi không biết bạn thế nào, nhưng tôi có những lá thư và thiếp từ nhiều bạn bè mà tôi đã giữ nhiều năm nay. Mỗi lần đọc lại chúng, chúng có thể làm cho một ngày của tôi vui vẻ hơn, cho tôi biết là tôi được quan tâm và yêu quý như thế nào.
Cuộc sống quá ngắn nếu như bạn bạn cứ giữ n~ lời nói ngọt ngào trong tâm trí mà không bao giờ nói ra.
Những lời bạn nói, n~ lá thư bạn viết, có thể làm nên rất nhiều sự thay đổi trên thế giới này.


----

Nó Là Bạn Cháu.

Cho dù đã được định trước , những khối bêtông vẫn rơi guống trại trẻ mồ côi trong môt làng nhỏ.Một , hai đứa trẻ bị chết ngay lập tức .Rất nhiều em khác bị thương, trong đó có 1 bé gái khoảng 8 tuổi .

Dân làng yêu cầu thị trấn lân cận liên lạc với lực lượng quân đội Hoa Kỳ giúp đỡ về mặt y tế.Cuối cùng , một bác sĩ và một y tá người Mĩ mang dụng cụ đến.Họ nói rằng bé gái bị thương rất nặng , nếu không được sử lý kịp thời nó sẽ chết vì bị mất máu và bị sốc.
Phải truyền máu ngay .Người cho máu phải cùng nhóm máu với cháu bé.Một cuộc thử nghiệm nhanh cho thấy 2 người Mĩ ko có ai có nhóm máu đó, nhung phần lớn đứa trẻ bị thương lại có.


Người bác sĩ nói vài tiếng việt lơ lớ, còn cô y tá thì nói ít tiếng Pháp lõm bõm.Họ kết hợp giải thích và cùng dùng nhiều cử chỉ điệu bộ với nhau cố giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi hiểu rằng ,nếu không kịp thời truyền máu thì cô bé kia sẽ bị chết .Vì vậy họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu ko?


Đáp lại yêu cầu là 1 sự im lặng cùng với những đôi mắt mở to.Một vài giây trôi qua, 1 cánh tay chậm chạp , run rẫy giơ lên , hạ guống rồi giơ lên.
"Ồ, cảm ơn.Cháu tên gì?"_ Cô y tá hỏi.
"Hân ạ"_ cậu bé trả lời.
Họ nhanh chóng đặt cậu bé lên , xoa cồn lên cánh tay và cho tim vào tĩnh mạch.Hân nằm im ko nói gi.


Một lát sau nó nấc lên, xong nó nhanh chóng lấy cánh tay còn lại che cái mặt.Người bác sỹ hỏi "có đau ko Hân?"Hân lắc đầu, nhưng chỉ vài giây sau Hân lại nấc lên khóc tiếp , từng quãng từng quãng, Hân cố nén lại chứng tỏ là mình ko khóc, cậu đặt nguyên cả nắm tay vào miệng để cố ngăn ko cho nhö(ng tiếng nấc thoát ra.
Các nhân viên y tế lo lắng , rõ ràng là có việc gì đó không ổn .Vừa lúc đó có 1 y tá người Việt đến , thấy vẻ mặt căng thẳng của HÂN lộ ra trên mặt , chị nhanh chóng nói chuyện với nó, hỏi nó và nghe nó trả lời bằng môt giọng hết sức dịu dàng.
Sau 1 lúc cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá với cặp mắt tỏ vẻ hoài nghi chị y tá gật đầu, vẻ mặt Hân trở lại bình thường.


Chị y tá khẽ giải thích với người Mỹ_"cậu bé cứ nghĩ là mình sắp chết .Nó hiểu nhầm cứ nghĩ các vị muốn nó chết để cho hết máu cứu soâ(ng đứa bé kia"
"Thế tại sao nó lại tự nguyện cho máu "_Bác sỹ hỏi.
Chị y tá phiên dịch lại câu hỏi cho em bé và nhận được câu trả lời rất đơn giản _" VÌ NÓ LÀ BẠN CHÁU "

----

Đừng đợi đến ngày mai

Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một người con trai. Đó là một người bình thường như bao người khác, người trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thường đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.


Ơ trường chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thường kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.


Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận được bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi người đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Đó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn định cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.


Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều người xung quanh anh. Sau khi ra trường anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt được. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cưới. Đó là của anh.



Tôi đến dự đám cưới một tháng sau đó. Đám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận được lời nhắn: ''Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện trước đây''. Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.


Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi dường như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.



Tôi tự hỏi: ''Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?''. Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Đó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi đến New York và kết hôn với người khác. Đối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cưới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: ''Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy''. Đó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.


Điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó sẽ không bao giờ đến nữa.

----


Vui Cười 8



????????????????????????????????????????????????

Người chồng chạy trốn (*)

Một người đàn ông trung niên mừng ngày trung tuần của mình bằng một chiếc Porsche mới cáu. Ông ta quyết định thử xe vào một ngày đẹp trời.

Thoạt tiên, ông ta chạy với vận tốc 85 dặm 1 giờ Đột nhiên, ông trông thấy một chiếc xe tuần tra hụ còi chạy theo ông. Ông ta nghĩ là ông và chiếc Porsche mới sẽ chạy nhanh hơn, do đó, ông nhấn ga tăng tốc lên 95 dặm 1 giờ, và sau đó là 105 dặm/giờ, nhưng tuần tra viên vẫn đuổi theo sát gót.

Cuối cùng, người đàn ông tự nhủ: "Thật là điên rồ, mình có thể vô tù vì chuyện này", thế là, ông tấp xe vào lề. Tuần tra viên đến gần chiếc xe và bảo: "Ôi, tôi thật là chán nản với công việc này. Nếu ông có thể đưa ra một lý do mà trước giờ chưa ai từng nói với tôi, tôi sẽ để ông đi."


Thế là người đàn ông nói với tuần tra viên: "Tối hôm qua, vợ tôi đã bỏ đi với một anh tuần tra viên như anh vậy đó. Và khi tôi thấy anh rượt theo tôi, tôi cứ nghĩ là anh cố đem cô ấy trả lại tôi". Tuần tra viên nhìn người đàn ông một lúc, rồi nói: "Một ngày tốt đẹp nhé anh bạn".

Bill Gates, nhà đại tỷ phú giàu nhất nước Mỹ, viết trong cuốn sách tựa đề: Business@The Speed of Thought 11 nguyên tắc mà học sinh trung học và sinh viên đại học chưa từng học qua bao giờ. Bill Gates nhắc nhở các bạn trẻ nên biết về thực tế cuộc đời hầu tránh những lỗi lầm khi chạm trán với Sự Thật Ngoài Xã Hội.

Nguyên tắc

1. Đời không công bằng, bạn hãy chấp nhận sự thể này.

2. Thế giới không cần biết đến việc bạn làm có làm bạn thỏa mãn không. Thế giới chỉ cần bạn làm được một việc gì có ích lợi.

3. Bạn sẽ không hưởng lương 40,000 đô một năm ngay khi ra trường trung học. Bạn sẽ thành phó giám đốc với điện thoại cầm tay khi nào bạn chứng minh được khả năng đạt được cả hai điều trên.

4. Nếu bạn nghĩ người thầy của bạn khó tánh, hãy chờ khi bạn gặp một người "boss" tương tự như vậy.

5. Đừng nghĩ rằng rửa chén nhà hàng làm mất phẩm cách của bạn. Ông bà của bạn gọi đó là dịp tạo cơ hội tốt cho bạn. (chú thích : Ở Mỹ, sinh viên thường sống tự lập, và thường phải làm thêm job để có tiền ăn học)

6. Nếu bạn lầm lỗi, đó không phải là lỗi cha mẹ bạn, bạn đừng nên than khóc đổ lỗi cho ai hết, mà ráng học hỏi thêm.

7. Trước khi bạn chào đời, cha mẹ bạn có rất nhiều sở thích chứ không như hiện nay. Họ trở nên nhàm chán là vì phải nuôi sống bạn, trả mọi chi phí cho bạn và phải nghe bạn hàng ngày khoe khoang về thành công của bạn trên đường cứu thế giới khỏi thiên tai bão lụt. Vậy trước khi ra khỏi nhà làm việc, gin hãy dọn dẹp căn phòng của bạn trước.

8. Truờng học ngày nay làm đủ mọi cách để bạn lên lớp, thi lại nhiều lần nếu cần. Thực tế ngoài đời hoàn toàn khác hẳn (học ở trường không bằng học ở đời ?).

9. Đời không chia làm nhiều chu kỳ. Mùa hè không được nghỉ trọn 3 tháng. Nếu bạn cần thời gian để nghỉ gả hơi, mời bạn tìm cách nghỉ sau giờ làm việc.

10. Truyền hình không diễn tả sự thật. Ngoài đời mọi người đều phải ngưng uống cà phê và đến sở làm (ý nói, việc phim ảnh Sàigòn chẳng hạn, chuyện chiếu cảnh ăn chơi, giàu sang, nhàn nhã, không làm việc => không đúng với sự thật, ở ngoài đời, ai cũng phải làm việc)

11. Không nên cười những người cặm cụi làm việc tối ngày. Biết đâu bạn sẽ phải làm việc cho một người như vậy.
No Label

Nó có một người anh. anh ko phải là anh ruột cũng không phải là anh họ. Anh là anh kết nghĩa của nó. Nhưng đối với nó, anh ko chỉ đơn giản là anh mà anh còn là một người bạn, một người thầy, người đã gắn bó và ảnh hưởng sâu sắc đến tuổi thơ, tâm hồn , và chính trái tim nó!
Tình cờ nó quen anh vào ngày 1/6. nó cùng bố mẹ đến cung văn hoá thiếu nhi chơi thì bị lạc. Lúc ấy, nó đã khóc rất nhiều mà chẳng thấy bố mẹ đâu cả. May mắn thay, anh đứng bên cạnh đã hỏi thăm nó và dẫn nó về nhà. Ñoù chính là anh. Từ đó, anh trở thành anh kết nghĩa của nó.
Cũng chính ngày 1/6 năm ấy đã kết thúc chuỗi ngày tuổi thơ vô vị của nó. Anh đến mang lại cho tuổi thơ của nó những chuỗi ngày đẹp đẽ, đáng yêu. Cuối tuần hay khi nào dỗi, anh hay dẫn nó đển rừng lau gần nhà anh. Khi ấy, anh hay lấy xe đạp đèo nó đi khắp rừng lau. rừng lau trắng muốt, đẹp như một trang trại thu nhỏ. Nó hay tha thẩn cùng anh đi trong rừng lau ấy. hái những bông lau trắng ngần, thanh mảnh, đẹp đến lạ.Bên cạnh rừng lau ấy còn có một dòng sông. Dòng sông trong vaét yên ả, chỉ đôi khi mới có một gợn sóng nhỏ. Nó với anh hay ngồi bên doøng sông ấy, soi hình xuống nước rồi cười khanh khách, hay đôi khi ngắm hoàng hôn rớt xuống dòng sông đỏ ối. nó hay bảo anh:" anh ơi sông chảy máu kìa" anh cười cốc đầu nó. Đôi khi, nó và anh chơi trốn tìm. Anh bao giờ cũng là người tìm. Có lần nó trốn kĩ quá, anh ko tìm ra. Anh gọi hoài mà nó vẫn cố tình ở yên chỗ cũ. Anh sợ lắm, gọi khản cả cổ . Đến khi anh sắp khóc, biết là không thể đùa được nữa, nó mới chui ra. Hôm ấy, anh giận nó lắm. 1 tuần rồi 2 tuần anh ko đến rủ nó đi chơi nữa. Nhưng rồi, cuối cùng anh lại đến. Nó cười sung sướng, còn anh chỉ biết nhìn nó cười "em còn trẻ con wa'"
Tuổi thơ của nó cứ bình lặng trôi đi, yên bình bên người anh kết nghĩa. Rừng lau, dòng sông và cả anh nữa, đã in đậm lại trong nó kí ức về một tuổi thơ êm đềm. anh và nó vẫn hay đến rừng lau nhưng bây giờ anh lấy xe máy chở nó đi. Rừng lau bao năm rồi vẫn nguyên vẹn đáng yêu như ngày đầu. Nó và anh thì ít nhiều cũng đã thay đổi. Đến rừng lau, nó không còn chơi trốn tìm cũng chẳng hái những bông lau như hồi còn bé. Nó với anh thường lặng lẽ đi dạo quanh rừng lau. Ngước nhìn về một miền xa xôi nào đó. Anh vẫn ngồi cạnh nó bên dòng sông. Đôi khi anh đọc thơ cho nó nghe. Thơ anh hay nhưng lúc nào cũng buồn. Ñaõ có lần nó hỏi anh:" sao thơ anh chẳng bao giờ vui?" anh chỉ cười;"anh chỉ làm được thơ buồn thôi". Rồi anh dạy nó làm thơ, dạy nó từ cách gieo vần đến cách chọn hình ảnh. Nó làm thơ nhưng thơ nó không buồn như thơ anh.Thơ nó thấp thoáng hình bóng êm ả của rừng lau, của dòng sông, của anh. Thơ anh lại đượm buồn, anh hay hướng đến những miền ga gôi nào đó rồi gửi vào thơ những nỗi niềm thầm lặng. Nó vẫn hay bảo anh:"anh giống Thuý Kiều". Nó có biết đâu câu nói vu vơ ấy lại chính là phần nào số phận của anh sau này!
Hôm ấy, trước ngày thi tốt nghiệp, nó vào lớp 10 còn anh vào đại học, anh đến tìm nó với một đôi mắt sũng nước, Anh lại chở nó đến rừng lau xưa,"anh lạ lắm" nó lo lắng hỏi anh nhưng anh ko nói, anh vẫn cùng nó lẳng lặng đi khắp rừng lau. Anh hái rất nhiều lau, dường như muốn ôm rừng lau kia vào lòng. Anh giữ lấy một ít rồi đưa cho nó hết:" em về nhớ cắm chỗ lau này cẩn thận, đừng để nó héo". Nó gật đầu, nhưng trong lòng thấy băn khoăn. Anh của nó hôm nay lạ wá. Anh và nó đi dạo rất lâu quanh rừng lau. Đi đến đâu, anh cũng dừng lại một lúc rồi mới đi tiếp. Lại bên dòng sông, anh đọc cho nó nghe rất nhiều thơ, rồi anh khóc. Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt nó. Nước mắt anh rơi ướt đẫm hai vai áo nó nhưng anh vẫn im lặng. Lúc ấy, nó cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nó muốn che chở cho anh mặc dù nó cũng ko biết đã có chuyện gì xảy ra với anh? Nhưng rồi thì nó cũng biết. Tiếng anh ầng ậng nước. Chính cái tiếng nói ầng ậng nước ấy đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rất rõ. Chính cái tiếng nói ấy đã làm thay đổi cuộc sống của nó, thay đổi những tháng ngày êm đềm hạnh phuùc cúa nó, thay đổi tất cả.
Anh bị ung thư máu. Cái tin ấy quá khủng khiếp. Ngày thi tốt nghiệp, nó đi thi với đôi mắt ngấn nước, và cũng chính hôm ấy là ngày cuối cùng nó được gặp anh, anh theo gia đình sang Mỹ chữa bệnh. Ở Việt Nam nó vẫn luôn cầu nguyện cho anh, hi vọng ông trời sẽ cứu anh của nó. Nhưng ko, ông trời đã quá vô tình cướp anh của nó đi khỏi thế giới này. Lời vĩnh biệt anh nói với nó trong điện thoại:" em nhớ đừng buồn, gắng học giỏi, anh vẫn luôn ở bên em mà. Nhớ chăm sóc rừng lau hộ anh, anh ko thể đưa em đến rừng lau được nữa, nhưng khi nào đến đó, em hãy nhớ rằng, anh vẫn sẽ ở đó. Anh sẽ hoá thành một khóm lau mọc bên cạnh dòng sông để mỗi khi đến bên dòng sông, em sẽ ko thấy cô đơn". Nó khóc. tiếng khóc của nó gào lên nức nở, nó ân hận đã không nói được tình cảm của nó giành cho anh. Ñoù chính là tình yêu. Tiêng điện thoại rơi phịch guống, và anh mất. Nó không được nhìn mặt anh lần cuối, cũng không được khóc bên giường bệnh của anh. Anh đã xa nó, xa thật rồi. Anh đã lên thiên đàng, ở đó giá như cũng có một rừng lau và một dòng sông thì hay biết mấy nhỉ? Ngày anh mất, nó đã quay lại rừng lau. Rừng lau lạnh ngắt, gió không thổi, dòng sông cuõng lạnh lùng nhìn nó. Nó đi đến đâu. nụ cười của anh, ánh mắt ấm áp của anh lại hiện ra rõ rệt. Dấu chân anh, hình bóng anh đang chờn vờn bước theo nó. Rừng lau đẹp đñeõ kia giờ đây như bỗng tang thương lạnh lẽo. Dòng sông cũng như đang chảy máu, mặc dù mặt trời đã khuất. Nó lặng lẽ ngồi một mình bên dòng sông. Nó đọc thơ cho dòng sông nghe. Chính bên dòng sông này anh đã đọc rất nhiều thơ cho nó nghe, những bài thơ buồn. Dòng sông cũng đã chứng kiến bao kỉ niệm tuổi thơ của nó và anh. Và hôm nay, nó muốn dòng sông hãy thay anh nghe nó đọc thơ. Những bài thơ buồn mà khi xưa nó không viết được. Nó chưa bao giờ đọc thơ buồn cho anh nghe, nhưng bây giờ khi những dòng thơ của nó đã tràn lệ thì anh lại chẳng còn ở đây nữa.
Một thời gian dài nó không trở lại rừng lau, nó muốn trốn chạy kỉ niệm. Giờ đây, sau bao nhiêu đau khổ, nó đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hôm nay, nó tìm lại rừng lau lau đã mọc dài hơn trước, khi nó đến, lau e ấp rung rinh như muốn chào nó. Nó đến bên dong sông. Và nó bất ngờ vỡ oà khi trước mắt nó, một khóm lau đơn lẻ mọc ngay bên cạnh dòng sông. Nó đến bên khóm lau ấy.Có vài bông lau trắng khẽ rơi vào tóc nó,một bông lau chui vào lòng bàn tay nó. Lau khẽ cười với nó. Nó ôm khóm lau vào lòng. văng vẳng bên tai nó có một tiếng gì rất lạ.Hình như lau đang đọc thơ........

----

Vui Cười 9



Một ông bố gương mẫu được lên phát biểu trước một hội nghị về kinh nghiệm nuôi dạy con tại Mỹ. Ông nói: “Tôi không bao giờ đánh con, tất nhiên, trừ trường hợp tự vệ”.



Trên bãi biển, một người đàn bà bực tức kéo xềnh xệch một cậu bé chừng 4 tuổi đến trước mặt người đàn ông: Ông phải trông con mình thế nào chứ, tôi đang nằm phơi nắng thì thằng con ông nó hất cả một nắm cát vào mặt tôi đây này”.

- Thưa bà, nó không phải là con mà là cháu của tôi, cái thằng đang dùng dao rạch dù che nắng của bà đằng kia mới là con tôi”.

----

NHỮNG PHÉP SUY RA

Buổi sáng hôm ấy mẹ dắt tôi đến trường. Tôi vào lớp 1. Trời se lạnh. Con đường đất quanh co vừa qua một đêm mưa trở nên lầy lội và trơn trượt. Ngày ấy tôi vẫn còn là một cậu bé nhút nhát. Tôi bám chặt lấy cánh tay mẹ, cánh tay dịu dàng mà tôi ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ rời ga. Nhưng đúng lúc ấy mẹ lại buông tay ra và giục tôi đi một mình. Tôi kêu lên sợ hãi:

-Mẹ ơi , con sợ ngã lắm!

Mẹ chỉ mỉm cười nình thản:

- Ngã thì đứng dậy!

-Nhưng ngã đau lắm!

-Đau thì khóc!

Cái ngày đầu tiên đi học và những câu nói đó của mẹ theo tôi mãi đến bây giờ, khi tôi đã rời ga ngôi nhà thơ ấu.. Chúng vô cùng đơn giản, đơn giản như những phép suy ra, nhưng với tôi đó là phương châm quý báu mà chắc hẳn mẹ đã dành cả cuộc đời để đúc kết nên.

Chúng nâng tôi dậy khi tôi ngã đau, giúp tôi đứng vững, giúp tôi bình thản trước cuộc đời đầy biến động. Mọi việc đều có cách giải quyết và rồi ai cũng sẽ vượt qua những khó khăn ,thử thách bằng chính ý chí của mình.


----

Chuc mung ong Gorsky!



Khi Neil Armstrong buoc len mat trang, ngoai cau noi noi tieng: "Mot buoc di nho doi voi mot con nguoi, mot buoc nhay vi dai doi voi ca loai nguoi", ong con noi mot caukhac: "Chuc mung ong Gorsky". Luc dau, nhung nguoi o co quan hang khong va vu tru quoc gia My (NASA) nghi~ rang ong dang nhac den mot nha du hanh vu tru nguoi Lien Go nao do, doi thu cua ong. Nhung qua kiem tra thi khong co mot nha du hanh vao ten la Gorsky o ca Lien Go lan My. Rat nhieu nguoi da hoi ong rang cai ten Gorsky do co y nghia gi, nhung ong chi cuoi ma khong tra loi. Nhieu nam da troi qua. Cho den mot hom, khi tra loi phong van thi co mot phong vien nhac lai cau hoi cu. Lan nay ong noi rang ong Gorsky do da chet nen minh co the tra loi cau hoi nay. Dau duoi cau chuyen nhu sau: Khi ong con nho, co lan ong dang choi bong o trong vuon thi qua bong lan sang san nha ben canh. Ong chay sang ben do de lay lai qua bong thi nghe thay giong noi cua co hang gom ginh dep gay gat vang len: "Anh muon cuoi toi ha Gorsky? Cho den khi nao thang be ben hang gom bay len mat trang da nhe!".



?????????????????????????????????????????????



Có một Cha xứ nọ bận đi chơi xa vài bữa, bèn nhờ một vị sư bạn của ông ngồi toà giải tội giùm vào thứ Bảy cuối tuần. Vị sư nói là ông không biết giải tội ra sao . Vị linh mục bèn kêu ông vào toà giải tội với ông để học cách giải tội . Một lúc sau có một ông vào quỳ trước toà và xưng tội :
- Thưa Cha con có phạm tội ngoại tình 3 lần .
Vị linh mục nói:
- Con bỏ vào thùng cho kẻ nghèo ở cuối nhà thờ 5 đồng và đọc 50 chục kinh "Kính mừng"
Ông kia đi ra và vị linh mục nói với vị sư:
- Giải tội dễ ẹt ông thấy chưa.
Thế là thứ bảy vị sư ngồi vào toà giải tội thay cho ông Cha xứ .
Một lúc có một bà kia vào xưng tội:
- Thưa cha con có phạm tội ngoại tình
Ông sư hỏi:
- Mấy lần ?
- Dạ thưa Cha chỉ có một lần thôi ạ.
Vị sư bèn nói:
- Ði làm thêm hai lần nữa đi rồi về đây bỏ vào thùng cho kẻ nghèo 5 đồng . Tuần này giảm giá đặc biệt làm 3 lần chỉ tốn 5 đồng mà thôi.


----

CHUYỆN CÂY TÁO

Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn. Nó yêu cây táo và cây táo cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.

Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.

- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.

Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.

Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm:

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?

- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.

Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.

Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người có tuổi – quay lại và cây táo vô cùng sung sướng.

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?

- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.

Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.

Nhiều năm sau chàng trai quay lại.

- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.

- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.

- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.

- Cháu đã quá già rồi.

- Ta thật sự chẳng giúp được gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta đây – cây táo nói trong nước mắt.

- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt sau những năm tháng đã qua.

- Ôi, thế thì gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.

Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi chúng ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào, cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để chúng ta được hạnh phúc.


----

Vui Cười 10

??????????????????????????????????????????

Một ông chồng đang trên giường hấp hối , gọi vợ đến bên mình và hỏi:
-Anh không còn sống được nữa , em hãy nói thật cho anh biết trong suốt thời gian chúng mình chung sống với nhau em đã phản bội anh bao nhiêu lần ?
Chị vợ ko nói gì chỉ khóc nức nở .
Ông chồng lại hỏi:
-Thôi em đã không muốn nói thì hãy giải thích cho anh tại sao trong tủ của em lại có 3 trứng và 300$.
Chị vợ thút thít:
-Mỗi lần em phản bội anh , em lại bỏ vào tủ một quả trựng
Ông chồng thở phào:
-À thế là chỉ có 3 lần thôi ư ? Thế còn 300$ thì sao ?
Chị vợ lần này khóc rất to và giải thích :
-Mỗi lần trứng nhiều quá em lại đem ra chợ bán và em đã tiết kiệm được 300$

?????????????????????????????????

Một phụ nữ Anh đi Đức để tìm nhà thuê cho đợt nghỉ mát sắp tới. Bà phát hiện một ngôi nhà xinh xắn của một ông mục sư và quyết định ký hợp đồng thuê nhà với ông. Nhưng khi trở về nước Anh, bà chợt nhớ là mình không tìm thấy phòng vệ sinh ở đâu. Bà quyết định viết thư cho ông mục sư để hỏi, bà viết như sau :

"Kính thưa ông mục sư, tôi là người phụ nữ đã ký hợp đồng thuê nhà của ông. Tôi không biết W.C ở đâu. Xin ông vui lòng chỉ cho tôi biết rõ. Kính chào ông."

Khi nhận được bức thư, ông mục sư không hiểu chữ tắt "W.C" là gì và nghĩ rằng đây là tên của một ngôi nhà thờ mang tên Wolls-Chapels. Ông viết thư trả lời như sau:

"Kính thưa bà, tôi rất hân hạnh báo cho bà biết nơi bà cần tìm ở cách ngôi nhà cho thuê đến 12km. Đây là điều bất tiện đối với những ai có nhu cầu đến thường xuyên. Khi đến nơi ấy, bà có thể mang theo món ăn điểm tâm. Bà có thể đi bằng xe đạp, bằng xe hơi, hay đi bộ cũng được. Nhưng tốt hơn hết là bà nên đi đúng giờ để có chỗ ngồi và không làm phiền người khác. Nơi đây có máy điều hoà không khí, rất dễ chịu. Trẻ em có thể ngồi bên cạnh cha mẹ chúng, và mọi người có thể cùng hát đồng ca. Khi bước vào cửa, bà sẽ được phát một tờ giấy. Những người đén trễ có thể sử dụng chung giấy của người bên cạnh. Khi ra về, các tờ giấy phải được trả lại để phân phát cho người nghèo. Nơi đây có đặt máy khuyếch đại âm thanh để người ta có thể nghe rõ những tiếng động bên trong ở mọi tư thế. Tôi hy vọng đã giải thích rõ mọi điều thắc mắc của bà. Kính chào bà."

????????????????????????????

Tư hồi đi nghĩa vụ Quân sự ở Cambodia, một hôm nhận được thư của cô bồ, trong thư cô ta nói lời đoạn tuyệt, và đòi lại tấm hình mà cô ta tặng khi Tư lên đường đi nghĩa vụ!
Tư buồn quá, ngồi cay đắng một mình. Suy di nghĩ lại anh ta tính cách trả đũa cô nàng. Thế là Tư ta bèn hỏi bạn bè là ai có hình cô gái mà họ không thích thì cho anh ta. Xong Tư ta bèn gửi tất cả cho cô bồ ở VN kèm theo lời nhắn: “Xin lỗi nhé! Tôi không nhớ ra cô là ai cả ! Cô hãy giữ tấm nào là của cô và vui lòng gửi trả lại tôi ca’c tấm còn lại !

??????????????????????????????????



Một con vịt bước vào quán bar và đến bên quầy rượu yêu cầu món khoai tây chiên dòn.

"Không có", bartender nói.

Con vịt bước ra.

Tối hôm sau, con vịt lại vào quầy rượu và hỏi : "Ở đây có khoai tây chiên dòn không?"

"Không". Nó lại quay đi.

Tối tiếp theo, con vịt quay lại quán bar.

"Ở đây có khoai tây chiên dòn không?"

"Không". Nó lại quay đi.

Tối hôm sau nữa, hôm sau nữa, hôm sau nữa . . .sự việc này cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như thế , và cuối cùng :

"Không", bartender giận giữ, "tối hôm qua tao đã nói là không có, tối hôm kia tao nói không, và tối hôm trước nữa tao cũng nói không rồi. Lần sau mà mày tới đây hỏi câu đó một lần nữa, tao sẽ lấy đinh ghim cái mỏ của mày lại"

Tối hôm sau nữa, con vịt lại đến. Bartender nhìn con vịt chờ đợi. Nó rụt rè hỏi :

"Ở đây có bán đinh không ?"

"Không !"

"Thế có khoai tây chiên dòn không?" Con vịt nói

----


Đọc và suy ngẫm ...

Ðáng khâm phục nhất của đời người là ý chí vươn lên
Tài sản lớn nhất của đời người là sức khỏe
Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung
An ủi lớn nhất của đời người là làm phúc
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá
Tội lỗi lớn nhất của đời người là lừa mình, dối người
Bi ai nhất của đời người là ghen tị
Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết
Ðau thương của đời người là tự ti
Món nợ lớn nhất của đời người là nợ tình cảm
Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng
Sai lầm lớn nhất của đời người là tự đánh mất mình
Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.


----

Không chỉ để điểm danh.



Bỗng dưng nhìn thấy ông trên tivi,tôi giật thót người.Trên cả bức ảnh của ông và những dòng to nhỏ là hai chữ "Tin buồn".Vậy là hết một kiếp người,phù du.

Mà nhanh thật.Mới đây thôi chúng tôi còn được ngồi cùng ông chuyện trò,thăm hỏi.Giọng nói ông vẫn còn hào sảng lắm,khỏe mạnh lắm.Giữa cái nóng oi bức,tôi để ý thấy mồ hôi tuôn chảy - nhựa sống vẫn còn đầy.Ông còn hàng loạt những dự tính của đời người,tham dự hội nghị này,hội nọ;thực hiện những điều mình thích sau khi nghỉ hưu.Vậy mà ông nhẹ nhàng ra đi...

Chợt nghĩ về những người thân,những bạn bè và những người quen bao năm rồi không gặp lại,không biết tin nhau.Họ đã ít nhiều góp mặt với nhau trong câu chuyện ngày hôm qua của chính tôi,của mỗi người.Tôi chợt lo sợ một ngày nào đó bỗng dưng họ có gì mà tôi không hề hay biết.Vì cuộc sống vốn có nhiều chuyện bất ngờ vượt ngoài tầm dự cảm.Đến khi nhận tin nhau chỉ còn biết ngỡ ngàng,buồn bã và hụt hẫng.

Biết kiếp người phù du là vậy thì thi thoảng hãy tìm thăm nhau.Không chỉ để điểm danh sự hiện diện trên đời...



----


Cuộc sống là tiếng vọng.



Một cậu bé cùng bố đang tập leo núi. Đột nhiên cậu bị trượt chân,hoảng hồn cậu la lên : "A!...".Và cậu lấy làm ngạc nhiên khi nghe đâu đó trong vách núi lặp lại "A!...".

Tò mò,cậu hét lên :"Bạn là ai?".Trong vách núi lại vang lên :" Bạn là ai?".Tức giận,cậu lại hét lên :" Đồ nhút nhát!"."Đồ nhút nhát!",vẫn âm thanh từ vách núi lặp lại.

Cậu quay qua nhìn bố và hỏi :" Sao lại như vậy hả bố?".

Người bố mỉm cười và giải thích :" Con trai,mọi người gọi đấy là tiếng vọng,nhưng thật sự nó là cuộc sống.Nó trả lại tất cả cho ta những gì ta đã nói và làm.Cuộc sống chỉ là những phản chiếu lại những hành động của chúng ta mà thôi! Nếu con muốn mọi người yêu thương con thì trước hết con hãy yêu thương mọi người! Nếu con muốn mình được sống trong hạnh phúc,con hãy làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc trước đã! Thế đấy,cuộc sống sẽ cho lại con tất cả những gì con đã cho nó!".

----

VUI CƯỜI 11

?????????????????????????



Vào một sáng Chủ nhật William chạy vào nhà và hét lên:

- Có tin vui đây bố mẹ ơi. Con sẽ cưới cô gái đẹp nhất thị trấn này, cô ấy tên là Susan và cô ấy sống gần đây thôi.

Sau bữa tối, ông bố gọi William lại và bảo:

- Bố phải nói với con chuyện này, bố và mẹ con đã sống với nhau được ba mươi năm rồi. Mẹ con là người phụ nữ tuyệt vời nhưng cuộc sống của bố mẹ đôi lúc có trục trặc. Bố đã quen với nhiều phụ nữ khác quanh đây. Susan thật ra là em cùng cha khác mẹ với con đấy, bố rất tiếc là con không thể cưới nó được.

William rất đau khổ, nhưng mọi việc rồi cũng qua ít tháng sau anh lại quen một cô gái khác. Cứ thế được một năm William về nhà và vui vẻ tuyên bố:

- Dianne đã bằng lòng, chúng con sẽ làm đám cưới vào tháng sáu này.

Một lần nữa ông bố lại nói chuyện riêng với William và rồi:

- Dianne cũng là em của con William à, bố thật sự rất lấy làm tiếc.

William rất giận dữ cậu liền đi hỏi mẹ mình cho ra nhẽ:

-Bố thật là quá đáng... con nghĩ là con sẽ không bao giờ cưới vợ được. Mỗi lần con yêu một ai đấy thì y như rằng bố lại bảo cô gái ấy là em cùng cha khác mẹ với con.

Bà mẹ chỉ gật đầu rồi nói:

Ðừng để ý đến những gì ông ta nói con trai của ta, thật sự ông ấy cũng không phải là bố con đâu.


Page last modified on March 03, 2017, at 09:02 AM