Đêm Hư-Vô
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Bài thơ tình giữa cơn mơ
Đêm xanh nguyệt lạnh hồn mờ phiêu linh
Ôi, một tình yêu lạc nẻo về
Cuộc tình thăm thẳm mấy sơn khê
Thuyền anh lạc giữa trời băng tuyết
Đắm đuối hồn anh giữa bến mê
Anh nhớ hoài em giữa cuộc đời
Đi về ngàn dặm vẫn khôn nguôi
Quay đầu mấy độ băng sương gió
Em vẫn bạt ngàn giữa viễn khơi
Từ độ đưa em xuống tận cùng
Bốn bề mây nước gió trùng dương
Lồng lộng thổi qua hồn lạnh buốt
Trên bước tìm em, lạc giữa đường
Anh gặp em rồi giữa giấc mơ
Đêm nay bến vắng lặng như tờ
Đã nghe giông bão như tiền kiếp
Thổi tự ngàn năm rét buốt thơ
Em đi giữa biển trời hư ảo
Một chiếc thuyền mơ lộng gió mơ
Anh thổi đến em hồn viễn xứ
Thuyền tính phiêu dạt bến hư vô
Thực mộng nào hay ai hiểu được
Chỉ biết đêm nay chẳng bến bờ
Có một tình em xa bát ngát
Cùng anh trôi dạt cuối trời mơ.