ĐỊNH-NGHIỆP
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Cơm áo đâu đùa với khách thơ
Hồn ta đau nhức tự bao giờ
Có phải hồi đầu hoa trái đã
Hẹn hò sau cuối trái duyên mơ
Em ạ yêu thơ chẳng có tiền
Đầy lòng đau khổ với triền miên
Như nước trên nguồn tuôn đổ xuống
Môt hồn xanh lướt dưới bình nguyên
Đã trót cưu mang cái kiếp người
Là chìm trong biển hận chơi vơi
Là tìm siêu thoát trong đầy đọa
Giữa biển sầu thương đắm cuộc đời
Dẫu biết rằng thơ chẳng dễ cười
Nhưng con thuyền nhỏ vẫn ngàn khơi
Băng băng một nẻo phương tiền định
Đến một bờ xanh lộng đất trời.