Bài thơ khóc bạn
khóc Thầy Nguyễn Nhật Duật
…”Cả một đời, anh chọn nghề thầy giáo,
Chẳng màng công danh, chẳng vì cơm áo,
Một chút lòng tin, chút niềm hy vọng,
Hôm nay trồng người cho trăm năm sau,
Đó là nghiệp, chẳng phải nghề kiếm sống,
Lòng con buôn sao hiểu được lòng thầy,
Đời tuy khó, ta sống thanh bần vậy,
Đạo lương sư, chỉ biết giữ lòng ngay,
Cánh hoa sen dễ gì bùn vẩn đục,
Mặc dù sen vẫn sống giữa ao lầy,
Đời có hiểu hay không, ta cũng mặc,
Tự ngàn xưa phú quí có bao thầy.”
Anh vẫn thích chút hồn thơ “kiêu ngạo “,
Đi giữa đời sinh tử, cuộc văn chương,
Có ngờ đâu, đời thực nghĩa vô thường,
Chỉ thoang phù du, anh mất đó !
Hoa vẫn nở, sân trường tươi sắc đỏ,
Chuyện ngàn xưa tiếp nối đến ngàn sau,
Còn có ai, tri kỷ hiểu lòng nhau ?
Chén rượu văn chương, ly trà thế sự ?
Thế là hết, hay bắt đầu cuộc lữ ?
Hành trình xa, không khởi điểm, tận cùng ?
Anh dừng lại, hay vẫn còn đi nữa ?
Câu hỏi muôn đời, lạc giữa mê cung ?
Tôi khóc anh một lần và mãi mãi,
Tiếng kinh chiều vang động đến hư không
Gaté, gaté,paragaté, parasangaté, bodishivaha
Cứ vượt đi, bờ giác với giòng sông,
Anh đã đủ với trăng ngàn gió nuí,
61 muà xuân như một thoáng mây bay
Giờ lặng yên nghe tiếng một bàn tay,
Khi không gió, không mây,không không, không có
Hãy vượt đi, trăng lăng già sáng tỏ,
Trăng vẫn còn sáng cả giòng sông
Một đường bay, xa hẳn cõi phiêu bồng…
PHẠM TRƯỜNG LINH