PTL.BàiThơMừngXuânMới History
Show minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-44:
!Bài thơ mừng xuân mới
\\
Ta viết bài thơ xuân Kỷ Dậu\\
Ca ngợi người áo vải Quang Trung,\\
Ta viết bài thơ xuân Quí Mùi\\
Và chờ đợi một người Quang Trung mới\\
\\
Trang sử Việt đã đến mùa gió mới\\
Gió nghìn năm u uất giữa hồn người,\\
Gió đau thương trôi giạt giữa giòng đời,\\
Gió tê giá khi bốn mùa băng tuyết\\
\\
Hãy lặng im nghe, từ lòng cõi chết,\\
Hồn nghìn xưa còn sống đến ngàn sau,\\
Ngọn lửa hồng dưới đáy cõi thâm sâu,\\
Ai thắp sáng và đang bừng trỗi dậy ?…\\
\\
Non nước Việt của cha ông còn đấy,\\
Hồn phục hưng đang réo gọi bao người,\\
Hãy đứng lên, trận địa giữa lòng người,\\
Không phải bằng súng gươm bão tố,\\
\\
Ta phải thắng những yêu ta, man dã,\\
Nhưng ngu si bắt rễ tự lâu đời,\\
Những huênh hoang rỗng tuếch của một thời,\\
Chỉ thấy vòm trời như đáy giếng,\\
\\
Rồng tiềm phục bốn phương trời ẩn hiện\\
Thần Kim Qui phiêu dạt bãi Thanh Giang\\
Lúc hồn nước phiêu linh trời lãng đãng\\
Buổi xuân về hò hẹn phút đăng quang.\\
\\
Ta viết bài thơ không giới hạn\\
Gởi ngàn năm, chốn chốn, vạn đời sau\\
Đem hoa ngàn, gió núi, suối rừng sâu\\
Kết tinh lại trong hồn người Bách Việt.\\
\\
Đây phút thiêng những cuộc đời lẫm liệt\\
Tự ngàn năm khai mở một chu kỳ\\
Cho núi sông hoa nở ngát đường đi\\
Cho nhất phiến tài tình thiên cổ Việt. \\
\\
''Phạm Trường Linh''
\\
Ta viết bài thơ xuân Kỷ Dậu\\
Ca ngợi người áo vải Quang Trung,\\
Ta viết bài thơ xuân Quí Mùi\\
Và chờ đợi một người Quang Trung mới\\
\\
Trang sử Việt đã đến mùa gió mới\\
Gió nghìn năm u uất giữa hồn người,\\
Gió đau thương trôi giạt giữa giòng đời,\\
Gió tê giá khi bốn mùa băng tuyết\\
\\
Hãy lặng im nghe, từ lòng cõi chết,\\
Hồn nghìn xưa còn sống đến ngàn sau,\\
Ngọn lửa hồng dưới đáy cõi thâm sâu,\\
Ai thắp sáng và đang bừng trỗi dậy ?…\\
\\
Non nước Việt của cha ông còn đấy,\\
Hồn phục hưng đang réo gọi bao người,\\
Hãy đứng lên, trận địa giữa lòng người,\\
Không phải bằng súng gươm bão tố,\\
\\
Ta phải thắng những yêu ta, man dã,\\
Nhưng ngu si bắt rễ tự lâu đời,\\
Những huênh hoang rỗng tuếch của một thời,\\
Chỉ thấy vòm trời như đáy giếng,\\
\\
Rồng tiềm phục bốn phương trời ẩn hiện\\
Thần Kim Qui phiêu dạt bãi Thanh Giang\\
Lúc hồn nước phiêu linh trời lãng đãng\\
Buổi xuân về hò hẹn phút đăng quang.\\
\\
Ta viết bài thơ không giới hạn\\
Gởi ngàn năm, chốn chốn, vạn đời sau\\
Đem hoa ngàn, gió núi, suối rừng sâu\\
Kết tinh lại trong hồn người Bách Việt.\\
\\
Đây phút thiêng những cuộc đời lẫm liệt\\
Tự ngàn năm khai mở một chu kỳ\\
Cho núi sông hoa nở ngát đường đi\\
Cho nhất phiến tài tình thiên cổ Việt. \\
\\
''Phạm Trường Linh''