CÔNG ÁN
Chiều trên núi thấy nắng vàng
Thấy đời trơ trụi những hàng thu đông
Còn trong ngọn tóc phiêu bồng
Những nguồn cội rễ mênh mông thuở nào.
Kể từ miên mật đến giờ
Đường đi lối lại hai bờ cỏ xanh
Vết chân xuôi ngược tung hoành
Vẫn chưa ra khỏi một vành THẾ GIAN.
PTL