Gaté, Gaté...

(Khóc Em)

Cánh chim đã bỏ xa nguồn,
Về nơi phiêu dạt cuối cồn đầu non,
Mỗi buổi sáng trên con đường đến trường
Anh vẫn thấy em về đâu đó,
Trời đất sao mà đau đến độ,
Em ở đâu, phiêu bạt cõi xa nào?
Anh như hồn điên dại giữa chiêm bao
Cố trấn tĩnh cho cha già, mẹ yếu...
Bớt đau buồn, khổ não vì em.

Em có hiểu anh thương em đến độ,
Được chết đi thay thế cho em
Anh quá đủ, cõi trần gian ảm đạm,
Có nghĩa gì, một kiếp sống phù sinh,
Hoa chưa xanh, sắc đã vội phai tàn,
Đời con người như chìm trong bóng tối.

Em còn cả một ước mơ cao vợi,
Đường tương lai ngan ngát bóng trời xanh,
Anh như cánh đại bàng bay đã mỏi,
Muốn nằm im nghe sóng vỗ rì rào,
Nghe mưa rừng, gió núi vọng trên cao,
Nghe mạch đất cựa mình và hơi thở

Nhưng dẫu muốn trời nào cho được thế,
Áo mơ phai tự thuở thiếu thời,
Đành ôm hận xếp tàn y dành lại,
Một ngày mai cho tình tự xưa sau.

Đời qua đi, em đã sống thanh cao,
Nếu phải chết, em cũng thừa thanh thản,
Anh tin thế có bao giờ ân hận,
Phận chúng ta, số phận của đau thương,
Em chứng minh cho chân lý vô thường,
Anh khóc em bằng lời mật ngữ
Gaté, Gaté, Paragaté, Parasangaté...
Vượt đi nhé, bên kia là bỉ ngạn,
Đóa hoa vàng đợi hái đã từ lâu,
Nay chứng nghiệm cõi phù sinh vô lậu,
Nhất thiết vô ngại tâm ma ni châu...

Có thì có tự ban đầu,
Không thì đến cả ngàn sau không cùng,
Nhìn xem bóng nổi dòng sông,
Ai hay không có có không thế này...

Phạm Trường Linh


Page last modified on June 07, 2015, at 01:47 AM