Khóc Nguyễn Văn Nhơn
(Một học trò yêu quý năm học 83-84, mất ngày 14.1.1987)
Đóa hoa này là đóa hoa trinh trắng
Như một đời em trong sáng vô ngần
Ôi sớm mai xa, nhớ đôi mắt bao lần,
Tỏa ánh sáng thông minh và rạng rỡ.
Dù chỉ một lần trong đời hạnh ngộ,
Em cho tôi nét đẹp tuổi thanh xuân
Chỉ thoáng qua đời như bóng phù vân
Nhưng từ đó, ta biết yêu và biết sống.
Ai chẳng hiểu, đời người như giấc mộng,
Nhưng được tin em, ta quá đỗi đau lòng.
Thôi hết rồi! còn chi nữa mà mong,
Chẳng thấy nữa, nghìn năm không thấy nữa.
Dòng thơ này, không một lời gọt dũa,
Ta ân cần, trân trọng viết cho em,
Có nỗi đau nào, nhức nhối trong tim
Có một cái gì hoang mang kỳ lạ.
Nhơn của thầy, một ngày xưa xa quá
Buổi sáng nào nắng đẹp xuống sân trường,
Buổi chiều nào gió lộng thổi cây rừng,
Sao bây giờ, trời đứng im lặng gió?
Và có phải bạn bè em còn đó,
Là nỗi đau tôi hiển hiện phơi bày,
Em đã đi rồi như một cánh hoa bay
Chỉ còn lại tình thương và nỗi nhớ.
Có ai hiểu trong những giòng lệ nhỏ,
Mà chứa chan bao nỗi đoạn trường,
Tôi viết cho em những chữ rất bình thường,
Nhưng em sẽ hiểu cả những điều không nói.
Đau đớn quá! cả một lần sau cuối,
Vẫn chẳng thể đưa em về với đất trời,
Chỉ có lời thơ giãi tỏ lòng người,
Em sẽ hiểu Nhơn ơi! thôi vĩnh biệt.
(15/1/1987)