Không có em
PHẠM TRƯỜNG LINH
Không có em,
Anh đi thẳng đến bên bờ vực và biết không còn ai chờ đợi
Gió và cát sa mạc sẽ trùm lên bóng người đàn ông cô đơn
Như con nhông sống trong lòng cát và cổ mộ
Tình yêu em cũng ẩn sâu suốt cuộc hành trình,
Anh đi mãi như kẻ lữ hành,
Mong đến một nơi hội ngộ
Em là áng mây trời ẩn hiện
Thoáng hợp tan, cao thấp … chẳng dừng
Nên điểm hội ngộ của chúng ta có thể là vô cực
Không có em
Bông hoa tươi giữa khu vườn cô độc
Trên hành tinh còn gì ?
Một thời con trai, niềm hưng phấn đã chết
Một thời màu xám tro của nham thạch chảy âm thầm
Những đứa con không ra đời
Anh là người cuối cùng
Chứng kiến đêm tàn vũ trụ
Nên chắc em sẽ trở về
Tìm lại ngôi làng Macônđô cũ…