Khai Bút Xuân Tân Tỵ (2001)
Đã trải qua mấy mùa giông bão
Cả quê hương quằn quại với đau thương,
Muôn dân dưới ách bạo cường
Ấm no hạnh phúc ! thiên đường là đâu ?
Người thức giả lao tù khốn đốn,
Kẻ bần hàn thiếu thốn miếng cơm,
Trọn đời thân phận cói rơm,
Nẻo về mù mịt phương trời xa xăm,
Nỗi nhục nước làm sao xiết kể,
Đất cha ông bán rẻ cho người,
Hoàng Sa và mặt biển khơi,
Còn đâu đất Việt với trời Phưong Nam,
Không dám nói, ngậm bồ hòn làm ngọt,
Nỗi đau như xé ruột gan người
Ngàn năm mới có một thời,
Đớn hèn, ngu dốt, phụ lời tổ tông,
Cây có cội mới sâu gốc rễ,
Nước có nguồn mới rẽ trước sau,
Giống người kia bởi tự đâu,
Mà sao quên cả cội nguồn nước non.
Hãy đứng dậy,
Hỡi toàn dân nước Việt,
Hồn nghìn xưa đang réo gọi ngàn sau,
Người người chia sẻ cùng nhau,
Miếng cơm, cuộc sống, nỗi đau nhục này,
Lấy sức mạnh là tinh thần đoàn kết,
Lấy tinh hoa tư tưởng Việt mà đi,
Cơ trời tạo hóa huyền vi,
Mỗi rung chuyển tự bước đi con nguời.
Đừng mờ mịt trong cõi đời hỗn loạn,
Giữ tim trong, mắt sáng, chí kiên cường
Em ơi, sự nghiệp phi thường,
Bắt nguồn từ những cái thường thế thôi.
Hãy sống đẹp như cha anh đã sống,
Đường ta đi cờ đại nghĩa tung bay,
Ngàn năm một vận hội này,
Viết nên trang sử tự ngày hôm nay.
Phục Việt