PTL.NụCườiEm History
Show minor edits - Show changes to markup - Cancel
Nụ cuời em
PHẠM TRƯỜNG LINH
“Xé bao nhiêu lụa rồi,
Em không cười một tiếng,
Đốt bao nhiêu lửa trời
Em không cười nửa miệng”…
Có một chút gì ngạo nghễ người xưa
Những trái tim mềm yếu !
Bước chân người đàn ông đã hiên ngang vượt qua
Đỉnh Himalaya, qua Vạn lý Trường thành và còn đi mãi mãi…
Khi sắp tới Khải hoàn môn,
Anh thấy mình ngã xuống,
bỗng nhói lên trong tim,
bóng hình em ngày ấy,
dõi nhìn theo
Đôi mắt em bão tố
Đêm mông lung huyền diệu xanh xao,
Anh thèm đốt lửa trời,
Anh thèm xé lụa rồi
Chỉ cần nụ cười em,
Nở trên môi
Và tiếng nói của em
Như viên đạn ân huệ
Toả ngàn hoa trên đồi
Đời vô tình không hiểu,
Nhưng chính em đã hiểu,
Sao em không nở nụ cười …?