PTL.TưởngNhớƠnThầy History
Hide minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-51:
!Tưởng Nhớ Ơn Thầy
\\
Con chẳng thể nào quên buổi đầu đến lớp\\
Đã cho con bao cảm xúc rộn ràng\\
Trường thì lạ và bạn bè chưa có,\\
Chưa đến giờ luẩn quẩn dưới chân thang.\\
Thầy đã đến và nhìn con rất lạ,\\
Thật nghiêm trang mà thân ái dịu dàng\\
"Vào lớp đi, can đảm lên chú bé\\
Ba bữa thôi lại phá xóm phá làng"\\
Lời nói thầy thẳng băng như thước kẻ,\\
Mà sao con lại thấy ấm cả lòng,\\
Đôi mắt thầy trầm ngâm và lặng lẽ\\
Thắp trong tim con bao ánh lửa hồng.\\
\\
Kể từ đó con say mê học tập,\\
Thôi biếng lười, thôi phá lớp xé rào.\\
Lời thầy giảng âm vang cao lồng lộng\\
Trăm điều hay, lẽ phải, sống thanh cao\\
Đời học sinh có đến trăm thầy giáo\\
Đã cho con bao tình cảm tin yêu\\
Đã cho con sự hiểu biết thật nhiều,\\
Từ cuộc sống, từ kho tàng tri thức.\\
Nhưng riêng thầy, thầy ơi, sự thực\\
Đã cho con rướm máu tâm hồn\\
Bởi chiều sâu thăm thẳm của lòng con,\\
Thầy đã tới và giúp con biết sống.\\
\\
Kể từ đó, khi đáy lòng con rung động\\
Hòa nhịp vào cuộc sống của nhân gian\\
Con vui tươi vẫn học tập chăm ngoan\\
Nhưng con hiểu cả chiều sâu sự việc.\\
Con thể hiện lòng yêu đời tha thiết,\\
Yêu con người, yêu cuộc sống vô biên,\\
Biết chế ngự mình trước những đảo điên,\\
Dẫu nghịch cảnh, vẫn điềm nhiên khoan thứ.\\
Nét đẹp lòng thầy mỗi khi xử xự,\\
Thật dịu dàng, sắc sảo cánh hoa bay,\\
Đối với người trên, kẻ dưới giữ lòng ngay\\
Đối với mình biết dung nhân khắc kỷ\\
\\
Và hôm nay, con đã làm thầy giáo\\
Bên bảng đen, trường lớp vẫn còn đây\\
Nhưng bóng thầy xưa như cánh hạc bay\\
Đã về cõi vô cùng xa, lồng lộng\\
Và đâu đó, giữa biển trời cao rộng\\
Lòng của thầy hòa nhập với lòng con\\
Ước mơ xưa thầy, giấc mộng vàng son,\\
Con sẽ viết nên trong cuộc đời cách mạng...\\
\\
PTL
\\
Con chẳng thể nào quên buổi đầu đến lớp\\
Đã cho con bao cảm xúc rộn ràng\\
Trường thì lạ và bạn bè chưa có,\\
Chưa đến giờ luẩn quẩn dưới chân thang.\\
Thầy đã đến và nhìn con rất lạ,\\
Thật nghiêm trang mà thân ái dịu dàng\\
"Vào lớp đi, can đảm lên chú bé\\
Ba bữa thôi lại phá xóm phá làng"\\
Lời nói thầy thẳng băng như thước kẻ,\\
Mà sao con lại thấy ấm cả lòng,\\
Đôi mắt thầy trầm ngâm và lặng lẽ\\
Thắp trong tim con bao ánh lửa hồng.\\
\\
Kể từ đó con say mê học tập,\\
Thôi biếng lười, thôi phá lớp xé rào.\\
Lời thầy giảng âm vang cao lồng lộng\\
Trăm điều hay, lẽ phải, sống thanh cao\\
Đời học sinh có đến trăm thầy giáo\\
Đã cho con bao tình cảm tin yêu\\
Đã cho con sự hiểu biết thật nhiều,\\
Từ cuộc sống, từ kho tàng tri thức.\\
Nhưng riêng thầy, thầy ơi, sự thực\\
Đã cho con rướm máu tâm hồn\\
Bởi chiều sâu thăm thẳm của lòng con,\\
Thầy đã tới và giúp con biết sống.\\
\\
Kể từ đó, khi đáy lòng con rung động\\
Hòa nhịp vào cuộc sống của nhân gian\\
Con vui tươi vẫn học tập chăm ngoan\\
Nhưng con hiểu cả chiều sâu sự việc.\\
Con thể hiện lòng yêu đời tha thiết,\\
Yêu con người, yêu cuộc sống vô biên,\\
Biết chế ngự mình trước những đảo điên,\\
Dẫu nghịch cảnh, vẫn điềm nhiên khoan thứ.\\
Nét đẹp lòng thầy mỗi khi xử xự,\\
Thật dịu dàng, sắc sảo cánh hoa bay,\\
Đối với người trên, kẻ dưới giữ lòng ngay\\
Đối với mình biết dung nhân khắc kỷ\\
\\
Và hôm nay, con đã làm thầy giáo\\
Bên bảng đen, trường lớp vẫn còn đây\\
Nhưng bóng thầy xưa như cánh hạc bay\\
Đã về cõi vô cùng xa, lồng lộng\\
Và đâu đó, giữa biển trời cao rộng\\
Lòng của thầy hòa nhập với lòng con\\
Ước mơ xưa thầy, giấc mộng vàng son,\\
Con sẽ viết nên trong cuộc đời cách mạng...\\
\\
PTL