Tặng Em – người phụ nữ Việt Nam


Chị đi cứu độ bao người
Sao không cưú nổi một đời anh tôi
Bao lần maú nghẹn trên môi
Dầu sôi lửa bỏng giữa trời oan khiên

Chút duyên đã bén hương thiền
Chị còn tát cạn nỗi niềm hư linh
Thương anh đứt ruột một mình
Đường đêm tăm tối lênh đênh xóm nghèo

Hỏi anh – im lặng thế thôi
Nụ cười như thể, chơi vơi giữa giòng
Tại sao, nghiệp chướng long đong ?
– Kiếp tằm đến thác vẫn còn tơ vương

Cung cầm thuở tóc mười thương
Có ngờ đâu nỗi đoạn trường thiết tha
Lặng im trong cõi người ta
Đến đi, còn mất, trăng tà đầu hôm

Nửa đêm chị cũng chẳng buông
Lời đau như thể nỗi buồn thiên thu
Tình yêu có phải ngục tù
Hay gieo nhân quả , kết thù ngàn xưa

Tha cho anh, tha được chưa ?
Đày cho đến chết cho vừa lòng ai ?
Một mình một bóng đường dài
Đâm bờ duí bụi chông gai mặc lòng….

Anh từng chia sè đến cùng,
Anh từng gánh vác việc chung với nhà
Đã từng tang chế mẹ cha
Đã từng đau khóc, cười hoà anh em…

Đã từng nhức nhối trong tim,
Đau chung, vui sẻ ngọt mềm lắm khi
Việt phong : tam bất khả thi
Xưa còn tha thứ, cớ gì đời nay ?

Anh đi, sáng giữa ban ngày
Chan hoà ân nghĩa tròn đầy trước sau ?
Tội gì đâu, tội từ lâu ?
Lòng từ hỉ xả qua cầu nước trôi.

Không thể được, một trả mười chưa đủ,
Tội mười năm đâu phải trả trăm năm,
Một phút yêu là trả đến ngàn năm,
Ta hờn giận một giây, người cả đời khốn nạn

Người vô phúc, gặp ta trong bão loạn,
Ngậm miệng đi ta còn để cho yên,
Mở mồm ra cho chúng biết, ta phiền,
Vợ chúng đi làm đĩ, chúng còn che chắn,
Huống hồ ta chưa hề làm đĩ
Cớ gì mà người dám bán rao ta ???? ha ha ha

Nghiệp lực đi theo suốt cuộc đời
Tời bời giông tố máu tim rơi
Cơn đau tê tái tâm thành đá
Tiếng khóc trào lên giữa nụ cười...


Page last modified on June 06, 2015, at 12:21 PM