Thương Kiều


Cánh hoa mưa gió dập vùi
Ngàn thu còn đứt ruột người mai sau,
Đành rằng bãi bể nương dâu,
Có đâu phút chốc nhuốm màu tang thương

Thương mẹ thương em đứt ruột Kiều,
Nỗi đau định mệnh mất người yêu,
Đường đêm quạnh quẽ mênh mông quá,
Thân gái đời chưa từng trải nhiều,

Tưởng người xưa khóc soi gương cũ,
Nay cũng tuồng đời có khác chi
Khuyển ưng khuyển phệ quân vô lại,
Bạc Bà, Họ Sở, Hồ Lưu Manh
Nỗi đau chan chứa trong trời đất
Nỗi giận tràn lên khắp thế gian,
Những phường vô lại quên nguồn gốc,
Những kẻ gian tham ngập phố phường

Xin cho cam chiụ một mình,
Cớ chi xót cả thân cành chứa chan,
Trời ơi, chuá hỡi, nghìn năm
Nghiệp gieo kiếp trước. Đau thầm kiếp sau?

Gởi anh nỗi đoạn trường đau,
Tóc mười thương, mối tình đầu chưa nguôi
Hoa dù nát ngọc, phai rồi
Lòng son sắt vẫn còn chơi vơi lòng.
Mai về bến nước giòng sông
Hoa năm cũ có như lòng ban sơ ?

PTL


Page last modified on June 03, 2015, at 08:57 AM