PTL.VẫnSángTrongTămTối History
Show minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-58:
!Vẫn sáng trong tăm tối
''Phạm Trường Linh''\\
\\
Trước cửa tương lai, chọn nghề thầy giáo\\
Chẳng vì công danh chẳng vì cơm áo, \\
Chỉ vì tương lai và niềm hy vọng\\
Hôm nay trồng người cho trăm năm sau...\\
\\
Đó là nghiệp chẳng phải nghề kiếm sống\\
Lòng con buôn sao hiểu được lòng thầy\\
Đời tuy khó ta sống thanh bần vậy\\
Đạo lương sư chỉ biết giữ lòng ngay\\
\\
Cánh hoa sen dễ gì bùn vẩn đục,\\
Mặc dù sen vẫn sống giữa ao lầy\\
Đời có hiểu hay không, ta cũng mặc\\
Tự ngàn xưa, phú quí có bao thầy\\
\\
Và tâm sự cả một bầu nhiệt huyết\\
Trong trái tim, mạch sống ta dâng đầy\\
Ta gởi đến cho tuổi xanh băng tuyết,\\
Những hồn thơ trong sáng và thơ ngây,\\
\\
Bao tinh hoa lấy ra từ cuộc sống,\\
Đãi lọc từ lịch sử bốn nghìn năm,\\
Để nuôi dưỡng những mầm xanh hy vọng,\\
Trong mỗi trái tim, mỗi ánh lửa hồng,\\
\\
Ta chuyển đến em những vần thơ rực lửa,\\
Hai Bà Trưng, Lê Lợi đến Quang Trung,\\
Từ Đinh, Lý, Trần vàng son rạng rỡ,\\
Đến hôm nay tổ quốc vẫn anh hùng.\\
\\
Đây những trái tim tình yêu tha thiết,\\
Đau số phận người, ta khóc với Nguyễn Du,\\
Thương Thuý Kiều giọt nước mắt nghìn thu,\\
Từ Kim Trọng đến Thúc sinh, Từ Hải,\\
\\
Những đớn đau từ ngàn xưa vọng lại,\\
Kết tinh bằng máu huyết của thời gian,\\
Trong ngục tù tăm tối giữa nhân gian,\\
Nỗi lòng cụ Phan, thi ca người ái quốc.\\
\\
Mỗi lời thơ từ đáy hồn non nước,\\
Ta ân cần trân trọng gởi cho em,\\
Cả máu tim mình trăn trở ngày đêm,\\
Cả khát vọng tuổi xuân bao tươi thắm,\\
\\
Ta hãnh diện làm thầy cao quí lắm,\\
Dù khó khăn, không mặc cảm hơn thua,\\
Giữa giòng đời vẩn đục, chen đua,\\
Vẫn giữ được tấm lòng trong gương sáng,\\
\\
Lời xưa đó, như vầng trăng toả rạng,\\
“Giang tâm như kính tĩnh vô trần”\\
Thế sự, nhân tình đổi trắng thay đen,\\
Thầy vẫn là ngọn đèn sáng trong tăm tối…
''Phạm Trường Linh''\\
\\
Trước cửa tương lai, chọn nghề thầy giáo\\
Chẳng vì công danh chẳng vì cơm áo, \\
Chỉ vì tương lai và niềm hy vọng\\
Hôm nay trồng người cho trăm năm sau...\\
\\
Đó là nghiệp chẳng phải nghề kiếm sống\\
Lòng con buôn sao hiểu được lòng thầy\\
Đời tuy khó ta sống thanh bần vậy\\
Đạo lương sư chỉ biết giữ lòng ngay\\
\\
Cánh hoa sen dễ gì bùn vẩn đục,\\
Mặc dù sen vẫn sống giữa ao lầy\\
Đời có hiểu hay không, ta cũng mặc\\
Tự ngàn xưa, phú quí có bao thầy\\
\\
Và tâm sự cả một bầu nhiệt huyết\\
Trong trái tim, mạch sống ta dâng đầy\\
Ta gởi đến cho tuổi xanh băng tuyết,\\
Những hồn thơ trong sáng và thơ ngây,\\
\\
Bao tinh hoa lấy ra từ cuộc sống,\\
Đãi lọc từ lịch sử bốn nghìn năm,\\
Để nuôi dưỡng những mầm xanh hy vọng,\\
Trong mỗi trái tim, mỗi ánh lửa hồng,\\
\\
Ta chuyển đến em những vần thơ rực lửa,\\
Hai Bà Trưng, Lê Lợi đến Quang Trung,\\
Từ Đinh, Lý, Trần vàng son rạng rỡ,\\
Đến hôm nay tổ quốc vẫn anh hùng.\\
\\
Đây những trái tim tình yêu tha thiết,\\
Đau số phận người, ta khóc với Nguyễn Du,\\
Thương Thuý Kiều giọt nước mắt nghìn thu,\\
Từ Kim Trọng đến Thúc sinh, Từ Hải,\\
\\
Những đớn đau từ ngàn xưa vọng lại,\\
Kết tinh bằng máu huyết của thời gian,\\
Trong ngục tù tăm tối giữa nhân gian,\\
Nỗi lòng cụ Phan, thi ca người ái quốc.\\
\\
Mỗi lời thơ từ đáy hồn non nước,\\
Ta ân cần trân trọng gởi cho em,\\
Cả máu tim mình trăn trở ngày đêm,\\
Cả khát vọng tuổi xuân bao tươi thắm,\\
\\
Ta hãnh diện làm thầy cao quí lắm,\\
Dù khó khăn, không mặc cảm hơn thua,\\
Giữa giòng đời vẩn đục, chen đua,\\
Vẫn giữ được tấm lòng trong gương sáng,\\
\\
Lời xưa đó, như vầng trăng toả rạng,\\
“Giang tâm như kính tĩnh vô trần”\\
Thế sự, nhân tình đổi trắng thay đen,\\
Thầy vẫn là ngọn đèn sáng trong tăm tối…