!!Độc hành ''Đánh dấu ngày ảm đạm nhất... thầy đã mất'' Buồn làm sao!\\ Ngọn đèn trên cao\\ Vụt tắt...\\ Ta quờ quạng âm thầm\\ Trong vùng tối vô minh\\ Ta muốn tìm lối ra\\ Giữa đêm đen\\ Nhưng... không làm sao ta nhận diện được\\ Kẻ lạ... người quen\\ Đang lần mò tìm về căn nhà xưa cũ\\ Buồn làm sao!\\ Ngọn đèn trên cao\\ Đã tắt!\\ Ánh sáng lùi thật nhanh và biến mất tận nơi nào?\\ Trong âm thầm\\ Ta lặng lẽ tìm lấy cho mình một hướng đi\\ Không nhởn nhơ bướm lượn\\ Không e ấp hoa cười\\ Không chất chứa sầu bi\\ Không tiệc dài bất tận\\ Bằng niềm tin làm đuốc\\ Với nhiệt thành con tim\\ Và hăng say lý tưởng\\ Ta băng mình\\ Như ánh chớp giữa màn đen ghê rợn\\ Rồi ta biến mất\\ Như trăng sao chìm trong cõi êm đềm\\ Như vầng dương vừa khuất\\ Nhưng có ai dám lớn tiếng bảo rằng:\\ Mặt trời đã mất\\ Ngày sẽ không lên\\ Đêm dài bất tận\\ Bóng tối mông mênh đồng lõa với hung thần cám dỗ\\ Xua đuổi loài người xa rời căn nhà ấm êm thánh thiện\\ Chắc chắn là không ai dám\\ Bởi vì mặt trời chỉ tạm dời gót\\ Khi thỏ ngọc vờn trăng\\ Trần gian còn có bóng Hằng\\ Đường xa đừng ngại nhọc nhằn người ơi\\ Đi tìm nghĩa sống cho đời\\ Giúp người nở trọn nụ cười hân hoan\\ \\ Vân Hà (TTHA)\\ 29/7/70