VH.ĐứcPhậtThíchCa History
Show minor edits - Show changes to markup - Cancel
ĐỨC THẾ TÔN
VÀO ĐỜI
Một sáng mùa xuân chim hót vang
Đón chào Vương tử chốn cung vàng
Hóa sinh bao kiếp còn chưa dứt
Độ kẻ trầm luân nghiệp lỡ mang
Bước đi bảy bước nở sen vàng
Nâng gót chân người xuất thế gian
Một tay chỉ lên trời cao vút
Tay kia trỏ xuống cõi ba ngàn
Hoa đàm bừng nở ngát hương thơm
Nhạc trời chúc tụng gió vang ngân
Không gian êm ả chim ngừng hót
Trần thế chưa nguôi phút ngỡ ngàng
Miệng cười như thể báo tin vui
Kể từ xuống thế quyết không lùi
“ Độc tôn duy ngã” nên vô ngại
Chỉ vì sanh chúng, độ bao đời
Vào đời nào khác kẻ thường nhân
Cũng vẫn nặng mang ơn mẫu thân
Ma Gia Hoàng hậu về Đâu suất
Khi đã sạch rồi nợ thế gian
Di mẫu dưỡng nuôi thuở bé thơ
Phụ hoàng mong ước tự bao giờ
Sinh con xuất chúng - trần gian hiếm
Tịnh vương hy vọng mãi trông chờ
Ba mươi tướng tốt lắm người khen
Đạo sĩ cho vời đến đoán xem
Tám mươi vẻ đẹp chưa từng thấy
Rõ ràng quý tướng giữa trần gian
Bao nhiêu Đạo sĩ khắp gần xa
Tìm đến cung vua giữa triều ca
Chiêm ngưỡng dung nhan người xuất thế
Tiên đoán ngày sau nối nghiệp nhà
Vốn dòng Thích tử đã bao đời
Hóa sinh ngàn kiếp chẳng thay dời
Nguyện lành cứu độ bao sinh chúng
Bậc Chuyển Luân Vương chí sáng ngời
Nếu người ở lại chốn trần gian
Chí lớn ngôi cao mãi buộc ràng
Sá chi tước phẩm, uy quyền ấy
Sao bằng giải thoát lụy phiền mang
Nếu người tầm đạo thoát ly đời
Phật quả viên thành được thảnh thơi
Đuốt tuệ soi đường trần tăm tối
Đạo vàng gieo rắc khắp nơi nơi
Tịnh vương nghe đoán dạ hoang mang
Thái tử, ngôi vua chẳng buộc ràng
Thoát ly tầm đạo vì nhân thế
Danh lợi, quyền uy dạ chẳng màng
Tuy vẫn hãy còn tuổi ấu nhi
Phượng hoàng chắp cánh giữa cung vi
Lòng từ cứu giúp dù muôn thú…
Hay kẻ cơ hàn chốn thị phi
Một sáng mùa Xuân – Lễ Hạ Điền
Đường cày thoăn thoắt, đất nghiêng nghiêng
Côn trùng oằn oại trong đau đớn
Chim, thú, con người … mãi lấn, chen…
Gìanh nhau sự sống biết bao đời
Miếng cơm, manh áo, lệ đầy, vơi…
Khổ đau chồng chất, luân hồi mãi
Nghiệp nào đeo đẳng mãi không thôi ?
Sáng nọ dạo chơi bốn cửa thành
Thấy người già yếu dạ buâng khuâng
Ốm đau, sinh tử, ưu phiền mãi
Quay về cung điện cứ phân vân
Xa Nặc ơi ! Ta có thế không ?
Sẽ già, sẽ bệnh, chết cô phòng ?
Làm sao sống mãi không sinh tử ?
Lão, bệnh, phiền lo chẳng ngại ngùng…
Muôn tâu Thái tử – kiếp con người
Sinh, già, bệnh, tử mãi muôn đời
Một khi vào chốn trầm luân ấy
Chẳng hẹn bao giờ chốn nghỉ ngơi
Quay về điện ngọc chốn cung vàng
Kể từ hôm ấy dạ hoang mang
Làm sao cứu giúp bao người khổ ?
Lòng cứ đắn đo, tâm chẳng an…
Sáng nào Thái tử dạo chơi xa
Bìa rừng thơ thẩn, gió reo ca
Xa xa thoáng bóng ai dừng gót
Y vàng rực rỡ giữa ngàn hoa
Xa Nặc trông kìa ! Đúng quý nhân
Dáng ai thanh thoát, đẹp vô ngần
Có phải con người đang dạo bước ?
Nhưng sao không giống kẻ dương trần ?
Trông người cốt cách quá phi phàm
Có phải con người của thế gian ?
Nhưng sao trông khác ta, ngươi quá
Rõ ràng quý tướng : vẻ bình an
Muôn tâu Thái tử : đúng, con người
Nhưng đã ly trần được thảnh thơi
Bậc tu chân chính, viên tròn quả
Đó là tu sĩ giúp bao người
Kể từ hôm ấy trở về cung
Thái tử suy tư mãi bận lòng
Hình bóng nhà tu luôn nhắc nhở :
Cất bước đi thôi ! Nhân loại trông…
Tịnh vương lo lắng – chẳng hồ nghi
Chắc rằng Thái tử quyết ra đi
Tìm mưu vấn kế ngăn chân bước
Sợi tóc mỹ nhân, tốt, có khi !
Thiện Gíac vua gần muốn gả con
Da Du công chúa tuổi trăng tròn
So tài Vương tử gần xa đến
Chiến thắng bao người vỡ ước mong
Phò mã đức tài : Sỹ Đạt Ta
Đăng quang hôn lễ, khắp gần xa
Vua, quan, dân chúng, người trăm họ
Khắp nước ăn mừng rộn tiếng ca
NGỤC TÙ VƯƠNG GIẢ
Cung điện bốn mùa chim hót vang
Hoa tươi ngàn sắc thắm cung vàng
Yến, oanh rộn rã ngàn âm điệu
Mỹ nhân uyển chuyển múa theo đàn
Mùa xuân hoa nở với chim ca
Nhạc gió rung cây liễu la đà
Bên hồ sóng gợn lăn tăn cá
Mặt hồ thơ thẩn bóng thiên nga
Hè đến khắp nơi ngập ánh vàng
Cung đàn, điệu múa mãi ngân vang
Không còn phân biệt thời gian chuyển
Chỉ thấy con người dạ xốn xang
Mùa thu không thấy lá vàng rơi
Chỉ thấy xanh non một mảng trời
Ngự uyển rập rờn hoa chen lá
Từng không đôi én liệng lưng trời
Mùa đông thoáng hiện gió heo may
Hơi ấm hương nồng ngây ngất say
Cao lương mỹ vị trần gian hiếm
Vây bọc quanh người, chặn bước đi
Tất cả nơi đây thật trẻ trung
Bốn mùa hòa điệu chốn thâm cung
Không ai được phép già nua cả
Chiếc lá vàng rơi nhặt đến cùng
Vợ đẹp, con thơ cản bước chân
Phụ hoàng mong mỏi đã bao lần
Giữ lại cung vàng vui hạnh phúc
Truyền ngôi Cửu ngũ, kén phi tần
Tuy thế nhưng người chẳng thấy vui
Bận lòng bao cảnh khổ trên đời
Sinh, già, bệnh, chết chưa trừ dứt
Vương giả nào hơn trí thảnh thơi ?
THOÁT NGỤC VÀNG
Âm thầm mong đợi một thời cơ
Xa Nặc ơi ! Ta sắp đến giờ
Rời chốn cung vàng tìm giải thoát
Gĩa từ Công chúa, biệt con thơ
Phụ hoàng ơi ! nay cũng trễ rồi
Bấy lâu con nấn ná không rời
Chỉ vì mong muốn cha đừng bận
Buồn lòng con trẻ phút xa rời
Con trai để lại sẽ thay ta
Vui lòng thân phụ, gánh san hà
Mai kia ta sẽ về cứu độ
Phật quả viên thành, quyết chẳng xa
Lạy từ Thái tử bước chân ra
Sân rồng lay động ánh trăng ngà
Quay nhìn lần cuối – Cha an giấc
Vợ trẻ, con thơ phút biệt xa
Anh vàng tỏa rộng bước chân người
Ngựa khôn Kiền Trắc dậm chân vui
Kinh thành, làng mạc lùi xa mãi…
Sông biếc, rừng xa đã tới rồi
Bờ lau sóng gợn nhấp nhô xanh
Nước biếc lòng ai dạ chí thành
Vững tin quay bảo : Ơi, Xa Nặc !
Con hãy về đi, trở lại nhanh…
Tâu với Phụ hoàng ta đã dứt
Nghiệp duyên trần thế kiếp này thôi
Cắt ái ly gia, hồn thao thức…
Mong tìm ra phương thuốc cứu đời
Tóc xanh gửi lại với Ngai vàng
Nâu sòng khoác áo dứt cao sang
Ca Tỳ La Vệ, thành Vương Xá
Cùng với Tịnh Vương xứ Népal
Bấy lâu yên ngủ giữa lồng son
Xiềng xích nào hơn chiếc ngục vàng
Cho ta vướng bận cùng thê tử
Mãi đến giờ đây mới rẽ ngang
Đầu trần, chân đất chẳng hề chi
Đã chọn xong rồi một hướng đi
Con đường Phật quả không xa lắm
Ta nguyện vì người mở đại bi
NHỮNG NĂM THÁNG KHỔ HẠNH
Kể từ Vương phủ bước ra đi
Gío sương nào ngại chí nam nhi
Non cao, tuyết phủ mòn vai áo
Rừng thẳm, mưa sa bạc mái đầu
Năm người bạn đạo đến rừng già
Cùng chí chung tu khổ hạnh qua
Nhịn ăn, không ngủ cùng sương giá
Hành xác nằm gai rét buốt pha
Quyết tâm tìm thấy được con đường
Khai thông sinh tử, khổ không vương
Cho mình, cho cả bao sinh chúng
Nào biết đường trần gió bốn phương
Có những khi người quán Pháp không
Thần thức phiêu du thoát khỏi vòng
Lụy phiền, đắm nhiễm vì thân xác
Ra vào không ngại cõi hư không
Có những khi người quán khổ đau
Sinh, gìa, bệnh, tử sẽ qua mau
Thương yêu: xa cách, gần : không thích
Cầu khẩn, mong chờ mãi những đâu ?
Thân người dù có được hôm nay
Là kết tinh do quả nghiệp dày
Cho nên cấu nhiễm ưu phiền lẫn
Là bỡi tinh cha huyết mẹ vay
Tâm kia ràng buộc bỡi vô thường
Luôn luôn thay đổi suốt đêm trường
Như con tuấn mã còn rong ruổi
Vượn nọ rong chơi mấy dặm đường
Bỡi thế nên còn lắm khổ đau
Thế gian, ôi ! Huyễn ảnh muôn màu !
Sơn hà, đại địa còn hay mất !
Tích tắc phù du, gãy nhịp cầu !
Bao ngày Thiền quán giữa rừng sâu
Hành xác kiên trì, gục ngã mau
Một sáng xã Thiền, Sa môn trẻ
Sức mòn thân xác chết giờ lâu
Có nàng Mục nữ đến gần xem
Thấy người gục chết rạng ngày lên
Thì ra, Tu sĩ, Sa môn ấy
Khổ hạnh rừng sâu – đá cũng mềm
Nằm gai nếm mật tháng ngày qua
Tuổi trẻ nào hơn Sĩ Đạt Ta
Cung vàng, điện ngọc thời son trẻ…
Chẳng tiếc – riêng mình lẫn tránh xa
Rừng sâu nuôi nấng chí cao vời
Con đường giải thoát khổ cho người
Thay cho cuộc sống phù du ấy
Là cõi bình an chẳng đổi dời
Thấy người gục ngã giữa rừng sâu
Khổ hạnh hành Thiền vốn đã lâu
Tín thành dâng cúng cơm hòa sữa
Thọ bát cơm rồi tỉnh giấc sâu
Ta đã trải rồi mới hiểu ra
Muốn tìm chân lý cõi Ta bà
Con đường Trung đạo không xa lắm
Khoẻ người Đạo sáng sẽ tìm ra
Dưới cội Bồ Đề nguyện phát tâm
Xả thân cầu Đạo - ánh trăng rằm…
Chứng minh nguyện lớn từ đây sẽ…
Khai mở trần gian xóa tối tăm
Dòng nước xanh hơn, lặng lẽ hơn
Tẩy trần, rửa sạch dấu chân mòn
Định tâm, dừng lại bao suy nghĩ
Dưới gốc cây to chân xếp tròn
ĐÊM THÀNH ĐẠO
Đầu hôm rừng thẳm gió lao xao
Lẫn tiếng chim kêu, muôn thú gào
Xào xạt lá rừng rơi lác đác
Ngút ngàn lấp lánh những vì sao
Rừng già càng bí hiểm thêm nhiều
Ngõ ngách, hang cùng dậy tiếng kêu
Côn trùng tấu khúc muôn đời ấy
Sông nhỏ đêm nay dậy sóng triều
Như thể đón chờ bậc Thánh nhân
Giáng trần cứu độ trả thâm ân…
Chúng sanh mang nặng từ bao kiếp
Mãi đến hôm nay quả trổ dần
Nhập Thiền khai chiến với Ma vương
Ta quyết thắng ngươi tận cuối đường
Khai nguồn trí tuệ trần gian sáng
Đóng cửa vô minh hết khổ vương
Thiện, ác đối đầu tự cổ xưa
Ma vương thế lực lắm người thua
Thế gian tăm tối từ muôn kiếp
Nhân loại ngàn đời mãi ganh đua
Kể từ ta đến cõi nhân gian
Quyết bỏ lợi danh thoát ngục vàng
Tầm đạo mong tìm ra Chân lý
Gíup ta, người…đạt cõi thường an
Nhập Thiền, quán tưởng cảnh trần gian
Thân người bất tịnh, não phiền mang
Thọ sinh bao kiếp chưa dừng nghỉ
Muốn thoát nào hay lụy giữa đàng
Sống lâu là khổ chẳng gì hơn
Gìa, chết, buồn ly biệt sớm hôm
Luân hồi sinh tử trầm luân mãi
Lệ cảm tuôn rơi, đá cũng mòn
Nữa đêm Ngài chợt thấy muôn loài
Nguyên do bao kiếp mãi chưa rời
Chỉ vì tham luyến đời mưa gió
Nghiệp ái còn mang khổ chẳng vơi
Ngài đã đạt rồi Thiên nhãn thông
Mở bừng con mắt trí mênh mông
Không còn ngăn ngại vì sông núi
Huệ nhãn chiếu soi rạng ánh hồng
Canh hai nghe thấy tiếng vạn loài
Muôn trùng hư ảnh giữa ngàn khơi
Thì ra Ngài đạt thông Thiên nhĩ
Lắng tiếng triều âm dậy sóng đời
Canh ba bừng vỡ lưới vô minh
Phá tận cùng hang ngõ não phiền
Lậu tận thông rồi – kim cương trí
Hòa nhập vào trong cõi vô biên
Ma vương trông thấy thật kinh hoàng
Phải kíp ngăn ngừa giữa thế gian
Nếu không dập tắt ta đành trốn
Phật lực mười phương – ánh đạo vàng
Đạo binh ma quỉ đến vây rừng
Trùng trùng, lớp lớp thật vô chừng
Nhe nanh, múa vuốt, gầm kinh khiếp
Thanh thản hành Thiền quyết chẳng ngưng
Biến hình ma nữ dáng yêu kiều
Lơi lả xiêm y cố ghẹo trêu
Vũ khúc gợi lòng trần chưa dứt
Réo rắt đàn ca múa dập dìu
Âm thanh hỗn độn giữa màng đêm
Gío thét mưa sa bão tố thêm
Thị uy ra sức Ma vương hét
Bình tĩnh hiên ngang chí chẳng mềm
Túng kế hắn bèn tỏ thiện thân :
Nầy ông tu sĩ – vẽ ân cần –
Sao không trở lại đời dương thế ?
Vợ trẻ, con thơ hẳn bạc phần ?
Nỡ để Phụ hoàng mãi nhớ thương
Tuổi hạc càng cao khổ trăm đường
Nuôi con khôn lớn mong nhờ trẻ
Sao để phụ thân phải nhớ thương ?
Thản nhiên, trầm mặc giữa rừng sâu
Kiên tâm, trì chí đấng anh hào
Định tâm kiên cố nên vô ngại
Dù có mưa sa gió thét gào
Lục thông rung chuyển cảnh luân hồi
Phật đạo đưa người đến tận nơi
Như như tịch diệt, luôn thường trụ
Đại giác thuyền to chở hộ người
Chim muông ríu rít gió vang lừng
Bốn phương rung chuyển, nhạc trời ngân
Mưa hoa chúc tụng, hoa đàm nở
Hương ngát thiên không dậy mấy tầng
Trái đất sáng lòa những ánh sao
Muôn ngàn thiên thể tận trời cao
Rừng xanh tấu khúc mừng vang dội
Sông vắng reo vui dậy sóng trào
Đón mừng xuất thế Chuyển Luân Vương
Nơi chốn trần gian, cõi bất thường
Nguyện lớn viên thành ngôi Đại Gíac
Độ người thoát chốn khổ sầu vương
Kể từ khai mở lối Thiền môn
Thuyền Pháp vượt bao sóng dập dồn
Chở ai ra khỏi đường sinh, tử
Mang Đạo về nơi mãi trường tồn
Thành kính dâng Ngài Đức Bổn Sư
Nguyện cầu sinh chúng đạt chân như
Theo chân Từ phụ viên thành quả
Cực Lạc hoa khai cõi Tịnh cư
Vân Hà ( TTHA )
CẢM TÁC
Kể từ Người khai mở con đường
Thế gian tràn ngập nắng tình thương
Từ bi, nhân ái chan hòa khắp…
Độ biết bao người khổ chẳng vương
Từ bậc quyền uy nhứt thế gian
Đến kẻ cùng đinh sống cơ hàn…
Trời, người, muông thú đều ra chốn…
Gỉai thoát trầm luân hướng Niết bàn
Đệ tử xa gần khắp mọi nơi
Đón người như thể đón tin vui
Vườn Pháp rộn ràng người tấp nập
Kinh thành hoang vắng kẻ xa rời
Vương tử khước từ chốn lợi danh
Nâu sồng khoác áo kẽ tu hành
Rừng già lui tới mong tầm Đạo
Từ bỏ ngai vua đã sẵn dành
Từ đó ra đi dạ chí thành
Xa hẳn cuộc đời chốn lợi danh
Mặc ai tráo trở đường danh, lợi
Rừng trúc hành Thiền cõi tịnh thanh
Chỉ mong thoát khỏi lưới luân hồi
Sinh, già, bệnh ,chết khổ bao đời
Trầm luân ái nghiệp còn chưa dứt
Bến giác bao giờ đạt đến nơi ?
Thuyền từ cứu độ khắp muôn loài
Khách trần cho đến chốn Thiên thai
Sáu đường, ba cõi : người, thiên, vật
Tất cả không phân biệt thứ, ngôi
Cho đến hôm nay quá trễ rồi
Sao ta còn đứng mãi trong đời ?
Thế Tôn chờ đợi bao lâu nữa ?
Nhà lửa chưa ra, sẽ cháy thôi !
Vân Hà ( TTHA )