12. Trang Vương Giết Hại Chẳng Tha, Thần Phật Cùng Đến Bảo Hộ

Vua Trang Vương không còn giữ được bình tĩnh nữa, Ngài nổi cơn thịnh nộ lệnh truyền cho pháp quan bắt công chúa vì đã phạm trọng tội khi quân và đem ngay ra pháp trường để gia hình theo luật định. Pháp quan chẳng dám chậm trễ, toan giết công chúa theo lệnh vua, hoàng hậu được tin, tất tả chạy bộ đến nơi ôm con khóc nức nở, ngất đi mấy lần.

Vua nghe thấy sợ hoàng hậu có mệnh hệ gì chăng? Vua phán truyền tha chết cho công chúa nhưng tội sống không tha, Ngài cho lệnh đem nhốt công chúa vào lãnh cung, nơi ấy bốn bề tối tăm, lạnh lẽo, ẩm ướt …

Thỉnh thoảng, đức vua và hoàng hậu lại vào khuyên dỗ, Diệu Thiện cũng lựa lời thưa với cha mẹ : “Tâu phụ hoàng, con cũng biết ơn đức của cha mẹ, phận làm con chưa làm được điều gì để báo đền công ơn như trời cao biển rộng ấy, dù con có chết đi cũng chưa xứng đáng với công cha nghĩa mẹ đã tạo ra con. Nhưng nếu bây giờ con giác ngộ, tu tập sống đời khổ hạnh như tu sĩ, thì mai sau cha mẹ cũng được hưởng phước báo nhờ đó mà được siêu sinh, có được kiếp sống khác tốt đẹp hơn. Con chỉ e phụ hoàng đã tạo nhiều nghiệp chướng khó mà thoát được bể khổ, sông mê ở cõi ta bà này”.

Vua nghe công chúa trình bày càng nổi giận, lại truyền cho lực sĩ tới bắt công chúa đi gia hình. Thần Thổ Địa tại nơi ấy động lòng bèn bay lên thượng giới tâu với vua cõi trời. Ngọc Hoàng phán truyền sai các thần xuống lãnh cung trấn ở bốn phương để hộ trì. Ngài cũng cho biết tiền thân của Diệu Thiện : “Xưa kia vốn là Bồ Tát, nhưng vì đại nguyện mới thác sinh chốn hạ giới. Bây giờ, gặp kiếp nạn, chư thần hãy mau xuống dưới để hộ pháp ngay lập tức. Hễ thấy Ngài sắp bị giết thì có bổn phận cứu thoát ngay, chớ có chần chừ !”

Canh năm, trời vừa rạng sáng, lực sĩ áp điệu công chúa ra ngay pháp trường. Trên đường đi đến cõi chết, nhưng nàng vẫn an nhiên tự tại, sắc mặt hồng hào, tươi tĩnh, vẫn xinh đẹp như thường khi, luôn nghĩ đến một cõi sống tốt đẹp hơn sau khi bỏ thân xác ở chốn trần gian đầy khổ đau này. Quan quân chuẩn bị pháp trường chu đáo, gươm giáo sáng loé bốn phía. Bỗng đâu có cơn gió mạnh đùng đùng nổi lên. Trời đất tối tăm mịt mùng phút chốc rồi chuyển sang rực rỡ như có hào quang chiếu khắp cả mọi nơi ở chốn pháp trường, gươm đao vừa giơ lên, lực sĩ phải buông xuống bởi một lực vô hình sai khiến, chẳng kẻ nào chém được công chúa. Cung tên buông ra, rơi xuống đất lả tả như có ai đó đánh bạt đi. Pháp quan thấy thế chạy vào tâu trình lên Trang Vương. Ngài lệnh truyền : “Nếu không chém được thì lấy dây thắt cổ, giết liền thử xem sao”. Quan quân vâng lệnh vua áp đến, buộc công chúa chui đầu vào dây tử thần.

Bỗng đâu, xuất hiện một con mãnh hổ cực kỳ to lớn. Mọi người còn đang khiếp đảm kinh hoàng chưa phản ứng kịp thì con mãnh hổ đã nhảy vào cõng công chúa chạy mất dạng. Các quan hốt hoảng chạy về báo tin cho vua hay. Đức vua cho rằng : “ Trời đất chẳng dung gì kẻ gian, đã thay ta trừng trị công chúa rồi đấy!”


Page last modified on July 15, 2015, at 08:21 AM