14. Công Chúa Trở Về Dương Thế, Phật Tổ Dẫn Vào Chùa Hương

Công chúa Diệu Thiện bừng tỉnh giữa rừng vắng âm u. Hồn phách như còn lãng đãng trong mơ nhưng nàng cảm thấy trong người khoẻ khoắn bình thường. Mình ngà vóc ngọc vẫn tươi đẹp an khang như ngày xưa. Nhìn chung quanh rừng rú hoang vắng không một người, chỉ có một mình nàng bơ vơ tự hỏi không hiểu ở gần đây có chốn am thanh nào để nương nhờ hay không ?

Còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nhiên công chúa thấy một người lạ xuất hiện gần đấy. Ông ta đến gần vẻ không đứng đắn, ỡm ờ hỏi chuyện: “Có phải nàng là công chúa chăng? Nơi đây đã xa kinh đô lắm rồi, e rằng không thể về cố quốc của nàng được. Vậy nàng hãy ở lại cùng ta kết làm phu phụ. Ta hưá sẽ là nơi nương dựa mãi mãi cho nàng”.

Diệu Thiện ôn tồn nói với ông: “Người không nên nói như thế. Tôi là người đã xuất gia từ lâu, là đệ tử của Chư Phật nên thân này xem như không có. Vừa rồi, nhờ một thiên duyên nào đấy, tôi đã được dạo qua các cung điện ở chốn địa phủ. Tôi đã chứng kiến tất cả, đã nhìn thấy quả báo hãi hùng mà những người không biết tu hành vướng phải. Thật là đáng thương biết bao! Xin người đừng nói chuyện duyên sự thường tình thế gian ấy. Tôi đã quyết một lòng sắt đá là chỉ lo tu học để sau này có thể cứu độ chúng sinh mà thôi”.

Công chúa chỉ biết bày tỏ lòng chân thật của mình, nào ngờ người ấy cũng không phải là người tầm thường. Ngài chính là Phật Thích Ca hoá thành để thử lòng công chúa xem có phải là người đạo tâm bền vững chăng? Nghe nàng nói thế, Ngài ngợi khen:”Thật là một lòng một dạ vì đạo pháp không dời đổi, rất đáng khen. Ta là Phật Tổ Như Lai đến đây để thử lòng con đấy thôi!”.

Diệu Thiện kinh ngạc chắp tay lạy tạ:”Xin Phật tổ xá tội, con vốn người trần mắt thịt không nhận ra hoá thân của Ngài!”.

Đức Phật bèn dạy cho công chúa cách tu hành ra sao để sớm đạt đạo quả, và chỉ dẫn nàng đến nơi có thể ẩn thân lâu dài cho việc tu học : “Gần biển Nam Việt có một ngôi chùa tên là Hương Tích Sơn, con hãy sang nơi ấy để tu hành cho sớm viên thành con đường tu chứng của mình. Đắc đạo rồi con mới tuỳ nghi mà hoằng hoá chúng sinh”. Công chúa thật tình bạch với Ngài rằng nàng khó có thể đi đến Hương Tích Sơn ở Nam Việt được, vì bụng đang đói, miệng đang khát mà đường bộ qua chốn ấy quá xa xôi, sợ không đủ sức. Đức Phật bèn cho nàng một quả đào và dạy rằng : “Con chớ lo, hãy ăn trái đào này, con sẽ được bất sinh, bất diệt để thực hiện đại nguyện của mình”. Nói xong, Phật hoá thành làn khói trắng bay mất vào thinh không. Công chúa vọng theo bái tạ, rồi chuẩn bị lên đường sang Nam Việt.

Thấy công chúa một mình trong chốn rừng rú hoang dã, thần Thái Bạch sai thần Hương Tích hoá làm con hổ chạy đến nơi để đưa công chúa đi cho sớm. Đang bơ vơ giữa chốn rừng già, bỗng thấy một con hổ nhảy tót trước mặt. Công chúa rụng rời thất kinh hồn vía, nhưng vẫn một lòng tin tưởng ở sức độ trì của Trời Phật, công chúa chắp tay khấn nguyện : “Nếu như tôi là kẻ có lòng tà, là người bội nghịch, bất hiếu thì không thoát khỏi miệng hùm được, còn như …” Công chúa nói chưa hết câu thì hổ đã quỳ xuống trứơc mặt công chúa phát ra tiếng người : “Cúi xin công chúa thứ tội vì đã làm nàng kinh sợ, tôi chẳng phải là hổ thật, xin công chúa đừng ngại chi. Tôi chính là thần núi Hương Tích kia, vâng lời thần Thái Bạch đến đón công chúa để dẫn đường mà thôi”. Nghe thế công chúa hết sợ, an tâm đi theo hổ. Cả hai trèo đèo, lội suối không biết bao nhiêu ngày đêm mới đến được chùa Hương Tích.


Page last modified on July 15, 2015, at 08:33 AM