3. Bồ Tát Giáng Sinh
Vua Trang Vương tuy sát nghiệp nhiều, nhưng lòng thành tâm khẩn cầu trời đất cũng hết sức chí thành khiến cho chư thần trên thượng giới đều cảm động. Và điều mầu nhiệm đang xảy ra : Chánh cung hoàng hậu đã thụ thai. Vua chi xiết mừng rỡ, càng tin tưởng vào sự linh ứng của thần Tây Nhạc và rất biết ơn thần đã cho lời cầu xin của mình trở thành hiện thực.
Chẳng bao lâu đã đến ngày hoàng hậu khai hoa nở nhụy, bà hạ sinh được một công chúa đặt tên là Diệu Thanh. Vua không được hài lòng cho lắm, Ngài chỉ muốn sinh con trai và cho rằng: “Sinh con gái cũng như không có con”. Năm sau hoàng hậu lại mang thai, vua nghĩ lần này nếu sinh được hoàng tử chắc không còn gì vui bằng. Vậy mà đến ngày mãn nguyệt khai hoa, hoàng hậu lại sinh thêm một công chúa nữa. Vua lấy làm bất bình, toan giết đi bởi quá thất vọng. Triều thần ra sức can gián, vua mới nguôi giận xá tội cho công chúa và đặt tên là Diệu Âm. Tháng lại, ngày qua hoàng hậu lại báo tin mừng bà đã có thai. Trong hoàng cung sực nức mùi hương như ở cõi trời. Điều lạ lùng là hào quang tỏa sáng khắp nơi, một thứ ánh sáng dịu dàng thuần khiết tỏa khắp bảo đài, cung điện. Vua Trang Vương vui mừng không kể xiết. Ngài nghĩ rằng lần này khác hẵn hai lần trước, chắc chắn sẽ sinh được một hoàng tử như lòng Ngài đã mơ ước bởi có nhiều điềm tốt đã xảy ra.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, đủ ngày đủ tháng hoàng hậu lại sinh được một công chúa mặt hoa, da phấn, dáng vẻ sáng sủa thông minh. Công chúa nhiều tướng tốt hơn hẳn hai chị: cổ cao 3 ngấn, miệng cười rạng rỡ như trăm hoa nở. Khuôn mặt tròn như trăng rằm, phúc hậu, đôi chân mày thanh tú, tướng mạo sáng sủa khác hẳn người thường. Tuy còn trẻ thơ, xinh đẹp, thông minh cốt cách phi phàm chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần. Ai ai nhìn thấy cũng sinh lòng kính yêu, quý trọng. Đức vua cảm thấy trong lòng xốn xang, khó chịu khi nghe sinh công chúa.Vua không vui chút nào. Ngài phán bảo: “Ta nay đã ngoài năm mươi tuổi rồi, vậy mà chưa sinh được hoàng tử thì lấy ai nối ngôi trị vì thiên hạ? Bất đắc dĩ lại sinh ba con gái thì ta còn biết nói làm sao? Quan cận thần Triệu Chấn bèn quì xuống tâu vua: "Dám xin bệ hạ yên lòng, bởi ý trời đã định như thế rồi. Trong sử sách xưa nay không phải là không có: vua Nghiêu nhường quyền cho vua Thuấn, vua Thuấn lại trao quyền cho họ Vũ vốn là người hiền. Trong sử sách còn ghi chép lại, người khó có thể cải mệnh trời được. Xin Thánh Đế yên lòng nuôi nấng ba công chúa cho đến lúc trưởng thành. Bấy giờ sẽ kén phò mã anh hùng, tài ba, hiền đức, để thay quyền nối dòng tổ tiên…" Vua nghe xong bớt buồn phiền, truyền cho thị nữ chăm sóc công chúa Ba cẩn thận.