6. Trang Vương Muốn Gả, Công Chúa Từ Chối
Đức vua Trang Vương truyền chỉ, cho đòi công chúa thứ ba vào chầu. Công chúa vâng lệnh và lập tức vào hầu cha. Vua phán: “Ba, con đã đến tuổi trưởng thành, hai chị con đã yên bề gia thất. Trong yến tiệc mừng thọ vừa qua, hai phò mã đã làm ta vô cùng thất vọng. Nay ta muốn con hãy xem xét lại việc nhà, việc nước rồi quyết định việc riêng của mình. Trong triều hãy còn rất nhiều quan văn, quan võ. Con hãy chọn lấy một người tài đức. Nếu như con đẹp ý vừa lòng chọn lựa người nào thì cha sẽ phong cho quyền cao chức trọng chẳng khác nào hoàng tử để ta truyền ngôi báu sau này”.
Công chúa Diệu Thiện đứng lặng hồi lâu không thốt nên lời. Từ lúc nghe cha khuyên dạy như thế, nàng cảm thấy buồn lo vô cùng vì biết rằng mình khó có thể làm đẹp lòng vua cha. Công chúa cúi đầu quỳ lạy đức vua lựa lời phân giải: “Thưa cha - ơn sinh thành dưỡng dục của cha như trời biển con chưa đền đáp. Cha dạy sao con phải vâng theo mới phải đạo làm con, lẽ nào con dám làm trái ý để cha mẹ phải buồn lòng. Nhưng… bẩm cha, con từ lúc sinh ra đến giờ chỉ tin vào đường tu đạo giải thoát của đức Phật, vì thế con không muốn lập gia đình, ngại e vướng bận không thực hiện được việc tu học của mình”. Vua nghe lấy làm tức giận, quát mắng: “Con thật là quái đản, nói năng lạ lùng không thể nghe lọt tai. Ta đường đường là một vị vua, làm chúa cả một toà đền đài, cung vàng, điện ngọc, tôn nghiêm uy quyền một cõi. Lẽ đâu ta lại để con gái yêu quý của mình đi theo những kẻ tu hành khất thực lang thang khắp nơi! Thật là xấu hổ!”.
Công chúa cúi đầu khấn lạy cha lần nữa, cố gắng thuyết phục: “Thưa cha, lầu loan gác phượng ai cũng yêu thích mơ ước. Trân châu, thứ trang sức quý giá ai cũng muốn có nhiều. Chuyện phu thê, ai cũng thích có đôi có bạn để không bị cô đơn. Nhưng… thưa cha, trong lòng con chỉ thích được xuất gia để học đạo. Điều đó đến với con cũng tự nhiên như tính nết bẩm sinh do trời phú cho, xin cha đừng ép uổng việc nợ duyên để con phải khổ tâm”. Đức vua nghe xong, cơn giận bốc lên như sấm như sét, ai cũng lấy làm kinh sợ. Công chúa thấy vậy, cúi lạy vua cha lời lẽ chân thành: “Thưa cha, xin cha bớt giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Cha vì quá thương con nên mới ép buộc con lập gia đình, vậy xin cha hãy chọn cho con một người thuộc dòng dõi lương y”. Vua lấy làm ngạc nhiên: “Quan văn, quan võ không thiếu sao con lại đem thân cành vàng lá ngọc sánh vai với kẻ tầm thường như vậy?”
Công chúa tâu: “Thưa cha, kẻ ấy tuy là một kẻ bình thường, nhưng nghề lương y là một nghề lương thiện có thể cứu nhân độ thế, giúp đỡ cho bá tánh rất nhiều”. Vua nghe càng nổi trận lôi đình, ra lệnh bắt công chúa đem đày đọa sau vườn, không cho ở trong cung cấm nữa.