Bâng khuâng
Nơi trần gian giữa cõi đời tội lỗi
Biết tìm đâu lẽ sống mãi yên lành
Biết tìm đâu cuộc sống chẳng bợn tanh
Cho lòng hết bơ vơ niềm hoang lạnh
Kìa mưa rơi đến bao giờ mới tạnh?
Hoa thôi rơi, hương sắc chẳng tàn phai?
Vũ trụ ngừng đi, đừng chuyển đến ngày mai
Và vạn vật hãy im đi đừng thay đổi
Kìa nắng lên, nhuộm cõi đời giả dối
Màu vàng tươi đầy ánh sáng vô minh
Tràn ngập muôn nơi phủ tất cả chúng sinh
Đang lặn hụp ngâm mình trong bể khổ
Một cánh hoa rơi... khi nắng chiều nghiêng đổ
Thôi hết rồi! còn chi nữa... đời hoa
Hương sắc tàn phai còn lại chăng là:
Đôi cánh úa với hình hài tan rã!
Còn đâu? ôi! bao cuộc đời sang cả
Mà từ lâu hằng tưởng mãi yên lành
Đến bây giờ khi tỉnh mộng ngày xanh
Còn đâu nữa? những gì ta đã mất
Bao kỷ niệm sẽ vùi chôn vào lòng đất
Nắm xương tàn lặng lẽ dưới huyệt sâu
Nắng đổ, chiều lên, sương gió mặc dầu
Ai biết đến rằng: con người nơi ấy...
Đã có một thời vang danh lừng lẫy
Nhưng giờ đây... đành im lặng chốn hư không
Gió cuốn... lá rơi... lảo đảo đáp trên giòng
Thôi đã hết! một linh hồn vừa yên nghỉ.
Vân Hà (TTHA)
15-7-65