Cảnh thế gian

Đêm đến thành đô vắng bóng người
Sương rơi thắm lạnh cánh hoa tươi
Vài cơn gió nhẹ buồn hiu hắt
Lặng lẽ, cùng nhau mĩm miệng cười

Cười vì nhân thế đang say ngủ
Khổ đế chìm dần trong lãng quên
Bình minh trở dậy muôn người đón
Sự sống dâng lên, biết có bền?

Không bền cũng chỉ thế mà thôi
Con tạo vần xoay nhạt lắm rồi
Trò cũ chán phèo, quay lại mãi
Cuộc đời giả tạm vẫn đều trôi

Biết thế đố ai dám bỏ đời
Chuyên lo tu tập để buồn vơi
Sầu thương dập tắt nơi trần thế
Giác ngộ tìm về chốn thảnh thơi

Vân Hà (TTHA)
28-8-65


Page last modified on July 11, 2023, at 12:41 PM