Chuyện chúng mình


Ạnh không muốn cho em làm thi sĩ
Tại vì sao, anh hỡi bởi vì sao?
Là thi nhân, em dệt áo muôn màu
Cho trần thế đổi thay bằng muôn vẻ

Khi trời buồn dệt vần thơ tươi trẻ
Em thích nhìn mây trắng lững lờ trôi
Ngắm hoàng hôn bãng lãng phủ lưng đồi
Đôi én liệng tung bay về cuối nẻo

Em rất ghét những vườn hoa khô héo
Làm u sầu một góc nhỏ trần gian
Em sẽ buồn vì trót đã vương mang
Đời thi sĩ là thương vay khóc mướn

Phải không anh? Em mang nhiều mộng tưởng
Mắt luôn nhìn về cuối nẻo trời xa
Mơ không gian, mơ vũ trụ làm nhà
Gom tinh tú, góp đèn cho nhân loại

Anh thường bảo mộng em cao vời vợi
Hơi cười buồn em nói: chế em thôi
Có gì đâu mang số phận con người
Em cũng đến rồi đi như bao kẻ

Anh lẳng lặng cầm tay em bảo khẽ
Tại vì sao em nghĩ ngợi bâng quơ
Tại vì sao em mang vẻ thờ ơ
Khi anh đến, anh về không nuối tiếc

Em cúi mặt, quay đi: em không biết
Anh mĩm cười, trìu mến, giọng hồn nhiên
Ồ ! em tôi hờn dỗi lại càng duyên
Thôi cô bé, giận anh làm chi nữa

Hãy cười lên cho giang sơn nghiêng ngữa
Cho hồn anh chếch choáng bởi men yêu
Hãy cười lên, cho vỡ áng mây chiều
Cho vũ trụ đắm mình vào cõi mộng

Em nhìn xem kìa khung trời cao rộng
Đang chờ ta, vui thú cảnh thần tiên
Vui lên em, xóa hết mọi ưu phiền
Anh không muốn cho em làm thi sĩ

Trong cõi thế mấy ai người tri kỷ
Ta gần nhau giây phút để rồi xa
Vui lên em, cho đời nở ngàn hoa
Đừng hoang phí chuỗi ngày đầy xuân mộng

Vui lên em khi ta còn đang sống
Với cuộc đời, đừng dại, phí thời xuân
Em... em ơi, tình chỉ nở một lần
Em đừng để sầu tư vương mắt biếc

Quay lẫn tránh tia mắt nhìn tha thiết
Em nghe buồn ngùn ngụt bốc lên cao
Lá trên cành theo gió lộng xôn xao
Em chợt thấy hồn thơ bừng sống dậy

Chung quanh em, muôn người đang xô đẩy
Lấn chen nhau tìm hạnh phúc xa vời
Em quay nhìn và gọi khẽ anh ơi
Đừng vội hưởng cho tình ta sớm hết

Em đang sống nghĩa là em sẽ chết
Tình chúng mình nào ở lại trần gian
Em không vui dù cõi thế huy hoàng
Em không hưởng vì đời là ảo mộng

Anh đừng trách sao em không trang trọng
Để đón chờ một buổi sống thần tiên
Đừng trách em mơ mộng dấu buồn riêng
Tìm ý sống qua vần thơ sầu muộn

Em không muốn, em không bao giờ muốn
Tình yêu này mờ ảo tựa phù vân
Biết không anh? Hoa chỉ nở một lần
Nên trần thế chẳng bao giờ vui trọn

Là thi nhân, em được quyền mời đón
Những nàng xuân tha thướt trở về đây
Hái sao trời, em gom hết ngàn mây
Vào nét bút cho muôn người chiêm ngưỡng

Anh đã hiểu vì sao em không hưởng
Những ngày vui thơ mộng giữa thời xuân
Tình chúng ta, em sẽ kết nên vần
Thơ đẹp mãi - anh bằng lòng anh nhé ?

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on February 22, 2016, at 08:29 AM