VH.Họ2 History
Show minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-53:
!!Họ
Ngôi nhà nhớ êm êm chiều nắng nhạt\\
Với những nàng con gái tuổi thanh xuân\\
Sống bên nhau không vướng bụi phong trần\\
Tình họ đẹp như trăng ngàn bên suối\\
Thời gian qua? ồ - không cần tiếc nuối\\
Họ sống bằng hơi ấm gởi cho nhau\\
Giữa trần gian, kìa - cảnh đẹp muôn màu\\
Họ không nhiễm khi lăn mình vào nơi ấy\\
Họ điềm nhiên giữa chợ đời xô đẩy\\
Với nụ cười rộng lượng nở trên môi\\
Mang tình thương ấp ủ trẻ mô côi\\
Tìm ý đẹp trong giòng đời thay đổi\\
Mang ánh sáng rọi vào nơi tăm tối\\
Cho trần gian ngời sáng ánh quang minh\\
Cho người người vơi bớt nỗi điêu linh\\
Không chán nản giữa bao niềm thống khổ\\
Nơi họ đến, lệ muôn người ngưng đổ\\
Họ ra về vạn ánh mắt luyến thương\\
Không phải vì người ta mến sắc hương\\
Qua thể xác qua hình hài vật chất\\
Họ ban rãi nhưng tình thương không mất\\
Họ mang cho mà chẳng thích đáp đền\\
Họ không cần một ai nhắc đến tên\\
Họ thầm lặng trong cuộc đời tranh đoạt\\
Họ hiên ngang xông vào nơi gió cát\\
Để chung cùng cảnh khổ với tha nhân\\
Dù nhọc nhằn họ chẳng kể đến thân\\
Miễn tạo được nụ cười cho kẻ khác\\
Họ hiện đến chỉ như làn gió mát\\
Cho mọi người quên cảm giác đớn đau\\
Họ ra đi không để lại gì đâu?\\
Như ánh chớp giữa màn đen ghê rợn\\
Họ ra đi tâm không hề đau đớn\\
Vì chẳng còn gieo khổ lại cho ai\\
Họ ra đi nối tiếp quãng đường dài\\
Với sứ mạng đem vui cho nhân thế\\
Ngôi nhà nhỏ với những nàng con gái\\
Tuổi chưa già nhưng sớm biết suy tư\\
Biết khổ đau biết tìm đến chân như\\
Tự tìm lấy con đường không đen tối\\
Họ sống bên nhau giữa cảnh đời biến đổi\\
Nhưng tấm lòng tương ái chẳng hề vơi\\
Gìn giữ cho nhau tránh cạm bẫy đời\\
Họ bình thản yêu đời theo lý tưởng\\
Họ an lạc khi mọi người sung sướng\\
Họ âu sầu khi thấy cảnh lầm than\\
Họ cười vui khi ánh nắng huy hoàng\\
Vừa soi sáng tận hang cùng ngõ hẻm.\\
\\
Vân Hà (TTHA)\\
25-9-68
Ngôi nhà nhớ êm êm chiều nắng nhạt\\
Với những nàng con gái tuổi thanh xuân\\
Sống bên nhau không vướng bụi phong trần\\
Tình họ đẹp như trăng ngàn bên suối\\
Thời gian qua? ồ - không cần tiếc nuối\\
Họ sống bằng hơi ấm gởi cho nhau\\
Giữa trần gian, kìa - cảnh đẹp muôn màu\\
Họ không nhiễm khi lăn mình vào nơi ấy\\
Họ điềm nhiên giữa chợ đời xô đẩy\\
Với nụ cười rộng lượng nở trên môi\\
Mang tình thương ấp ủ trẻ mô côi\\
Tìm ý đẹp trong giòng đời thay đổi\\
Mang ánh sáng rọi vào nơi tăm tối\\
Cho trần gian ngời sáng ánh quang minh\\
Cho người người vơi bớt nỗi điêu linh\\
Không chán nản giữa bao niềm thống khổ\\
Nơi họ đến, lệ muôn người ngưng đổ\\
Họ ra về vạn ánh mắt luyến thương\\
Không phải vì người ta mến sắc hương\\
Qua thể xác qua hình hài vật chất\\
Họ ban rãi nhưng tình thương không mất\\
Họ mang cho mà chẳng thích đáp đền\\
Họ không cần một ai nhắc đến tên\\
Họ thầm lặng trong cuộc đời tranh đoạt\\
Họ hiên ngang xông vào nơi gió cát\\
Để chung cùng cảnh khổ với tha nhân\\
Dù nhọc nhằn họ chẳng kể đến thân\\
Miễn tạo được nụ cười cho kẻ khác\\
Họ hiện đến chỉ như làn gió mát\\
Cho mọi người quên cảm giác đớn đau\\
Họ ra đi không để lại gì đâu?\\
Như ánh chớp giữa màn đen ghê rợn\\
Họ ra đi tâm không hề đau đớn\\
Vì chẳng còn gieo khổ lại cho ai\\
Họ ra đi nối tiếp quãng đường dài\\
Với sứ mạng đem vui cho nhân thế\\
Ngôi nhà nhỏ với những nàng con gái\\
Tuổi chưa già nhưng sớm biết suy tư\\
Biết khổ đau biết tìm đến chân như\\
Tự tìm lấy con đường không đen tối\\
Họ sống bên nhau giữa cảnh đời biến đổi\\
Nhưng tấm lòng tương ái chẳng hề vơi\\
Gìn giữ cho nhau tránh cạm bẫy đời\\
Họ bình thản yêu đời theo lý tưởng\\
Họ an lạc khi mọi người sung sướng\\
Họ âu sầu khi thấy cảnh lầm than\\
Họ cười vui khi ánh nắng huy hoàng\\
Vừa soi sáng tận hang cùng ngõ hẻm.\\
\\
Vân Hà (TTHA)\\
25-9-68