VH.HọaVậnBàiĐêmHưVô History
Show minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-43:
!!Họa vận bài "Đêm hư vô"
Ôi! một lần đi chẳng trở về\\
Nghìn trùng xa cách, mấy sơn khê\\
Còn em giữa cảnh đời mưa gió\\
Trôi nổi đắm chìm trong biển mê\\
\\
Dù nhớ thương nhau suốt một đời\\
Tình đầu muôn thuở mãi khôn nguôi\\
Xa nhau từ độ còn xanh tóc\\
Anh đã muôn trùng chốn viễn khơi\\
\\
Từ lúc đưa anh đến tận cùng\\
Đất trời hiu quạnh, gió, thùy dương\\
Anh ơi! một bóng trong cô lẻ\\
Xin chớ tìm ai để lạc đường\\
\\
Anh gặp rồi sao? qua giấc mơ\\
Trời đêm hoang vắng, lặng như tờ\\
Tiền kiếp nào đây, ta gặp gỡ?\\
Chờ lúc đêm về gợi hứng thơ\\
\\
Anh ơi, cuộc sống này hư ảo\\
Đi... về... nào khác chuyện trong mơ\\
Ta hãy coi như làn gió thoảng\\
Qua rồi - tan biến cõi hư vô\\
\\
Thực, mông? làm sao ta hiểu được\\
Chỉ biết từ nay chẳng bến bờ\\
Xin đừng mang nặng tình em quá\\
Siêu thoát, hồn ai cập bến mơ\\
\\
Xin hãy cố quên chuyện đã rồi\\
Đời người, yêu, chỉ não phiền thôi\\
Một khi người đã về nơi ấy\\
Là cõi muôn trùng, chốn nghỉ ngơi\\
\\
Phiền não xin người chớ dấy lên\\
Để hồn thanh thản, chốn non tiên\\
Cho lòng vơi bớt, bao sầu muộn\\
Thanh thoát, về nơi chẳng lụy phiền.\\
\\
Vân Hà (TTHA)
Ôi! một lần đi chẳng trở về\\
Nghìn trùng xa cách, mấy sơn khê\\
Còn em giữa cảnh đời mưa gió\\
Trôi nổi đắm chìm trong biển mê\\
\\
Dù nhớ thương nhau suốt một đời\\
Tình đầu muôn thuở mãi khôn nguôi\\
Xa nhau từ độ còn xanh tóc\\
Anh đã muôn trùng chốn viễn khơi\\
\\
Từ lúc đưa anh đến tận cùng\\
Đất trời hiu quạnh, gió, thùy dương\\
Anh ơi! một bóng trong cô lẻ\\
Xin chớ tìm ai để lạc đường\\
\\
Anh gặp rồi sao? qua giấc mơ\\
Trời đêm hoang vắng, lặng như tờ\\
Tiền kiếp nào đây, ta gặp gỡ?\\
Chờ lúc đêm về gợi hứng thơ\\
\\
Anh ơi, cuộc sống này hư ảo\\
Đi... về... nào khác chuyện trong mơ\\
Ta hãy coi như làn gió thoảng\\
Qua rồi - tan biến cõi hư vô\\
\\
Thực, mông? làm sao ta hiểu được\\
Chỉ biết từ nay chẳng bến bờ\\
Xin đừng mang nặng tình em quá\\
Siêu thoát, hồn ai cập bến mơ\\
\\
Xin hãy cố quên chuyện đã rồi\\
Đời người, yêu, chỉ não phiền thôi\\
Một khi người đã về nơi ấy\\
Là cõi muôn trùng, chốn nghỉ ngơi\\
\\
Phiền não xin người chớ dấy lên\\
Để hồn thanh thản, chốn non tiên\\
Cho lòng vơi bớt, bao sầu muộn\\
Thanh thoát, về nơi chẳng lụy phiền.\\
\\
Vân Hà (TTHA)