Hoài nghi

Tôi đứng đây
Hình hài từ nguyên thủy
Không còn nét đẹp xưa
Những nếp nhăn cằn cỗi
Vì vướng phải gai đời
Những đớn đau chồng chất
Trên vầng trán điểm đầy nếp nhăn phiền muộn
Tôi nào hiểu
"Mình từ đâu đến?...
Đến để làm gì?
Rồi sẽ về đâu?"
Hận thù? Tình yêu? Cái chết?
Những biến đổi không ngờ
Chợt đến... chợt tan như mây trắng
Tôi thấy mình ngơ ngác, hốt hoảng
Đứng giữa những lối mòn
Chung quanh buồn man mác
Biết chọn lối nào hơn?
Những người đi trước
Đã khuất bóng lâu rồi
Tôi còn thơ thẩn trên đồi
Nắng chiều nhàn nhạt lòng tôi ngỡ ngàng
Tôi cuống quýt
Tôi hãi sợ
Đưa mắt tìm một bóng dáng quen quen
Nhưng không
Tất cả đều xa lạ
Tất cả đều ngất ngưỡng bởi hơi men
Không ai còn tỉnh táo
Nên dễ quay cuồng theo nhịp sống triền miên
Còn tôi...
Lỡ mất rồi giấc ngủ bình yên
Nên hãy còn thao thức
Để nghe côn trùng rền rĩ
Và nghe vô thức hồi sinh
Ngoài kia...
Trăng thượng tuần ẻo lả
Không đủ sáng
Cho tôi nhận diện tất cả
Ngay cả chính tôi là một trong những hiện tượng lạ lùng kỳ quái của thế giới ba nghìn sống đây... hiện diện đây hôm nay
Rồi chết!...
Ngày mai?... Về đâu?
Có còn không?

Vân Hà (TTHA)
20-5-70


Page last modified on July 13, 2023, at 09:11 AM