Hoàng Hạc Lâu
Thôi Hộ
Người xưa cỡi hạc thoát đi
Lầu Hoàng Hạc đó trơ lì tháng năm
Hạc vàng đi mất âm thầm
Trời cao mây trắng nghìn năm hững hờ
Hán Dương cây ửng trời mơ
Châu Anh Võ ngập xanh bờ cỏ non
Quê hương nhạt nắng hoàng hôn
Mù sông khói sóng ngập cơn muộn phiền
Vân Hà (TTHA)