2. MỤC KIỀN LIÊN

(Thần thông đệ nhất )

Thuở tiền kiếp làm nghề đánh cá
Nhờ đại duyên nên đã gặp lành…
Bích Chi Phật, phát tâm thành
Quy y từ đó tín thành thiện tâm

Đổi nghề khác làm ăn sinh sống
Gieo nhân lành quả trổ về sau
Hiện tiền gặp Phật chứng mau
Đại A La Hán, phép làu thần thông

Nhóm ngoại đạo bất đồng quan điểm
Tranh hơn thua thách đố thi tài
Mục Liên tôn giả tỏ bày
Ý hòa đồng duyệt cùng ai phân tường

Chúng cậy khoẻ cao cường tà thuật
Thách đố Ngài dời núi, lấp sông
Mục Liên : đệ nhất thần thông
Núi kia dời hộ, tiếc công sá gì ?

Chúng Phạm Chí gan lì đọ sức
Quỷ ác kia hàng phục tức thì
Ngại ngùng ngoại đạo ra đi
Bởi không thắng nổi còn gì tương tranh

Cùng thuở ấy Thế Tôn thuyết pháp
Vườn Kỳ Đà phương Bắc xa xôi
Phật âm vang động khắp trời
Bạt già hóa độ cùng người giác tha

Liên Hoa Sắc cùng là tứ chúng
Cảm ơn Ngài tạo đúng cơ duyên
Gíup người dứt hẳn não phiền
Qủa nhân tiền kiếp trổ liền hôm nay

Nếu chẳng khéo chẳng xoay từ trước
Nghiệp ác kia đeo đẳng muôn đời
Tạo thêm quả phúc sáng ngời
Thay vào ác nghiệp chuyển dời thiện duyên

Thần thông đệ nhứt : Mục Liên
Hóa thân cứu giúp người hiền, người ngay

Cũng ngày ấy trên đường hoằng Pháp
Cùng Thế Tôn khất thực thường khi
Thấy xương trắng thật lạ kỳ
Thế Tôn đảnh lễ, ven mi lệ tràn

Cả Tứ chúng ngở ngàng e ngại
Cúi xin Ngài giải tỏ nguồn cơn :
Cớ sao đảnh lễ, Thế Tôn ?
Xương kia lẫn lộn bỡi cơn cớ gì ?

Đức Phật Tổ từ bi giải thích :
“ Đống xương nấy, xương của chúng sinh
Nhiều đời nhiều kiếp phiêu linh
Là thân quyến thuộc của mình kiếp xưa

Ta đảnh lễ cũng chưa tạ hết
Ơn sinh thành, dưỡng dục cù lao
Mẹ, cha từ những kiếp nào
Bây giờ trông thấy lệ trào xót xa !

Xương trắng kia đúng là nam tử
Sắc thâm đen là nữ đó thôi
Bỡi sinh con, mẹ dưỡng nuôi
Máu kia thành sữa mẹ vui trong lòng

Con càng lớn mẹ mong chờ mãi
Ngày thành nhân chi mỹ, trưởng thành
Mẹ già bạc hết tóc xanh
Để con thắm sắc như cành hoa xuân

Bao khó nhọc, gian truân nào ngại
Miễn sao con khôn lớn nên người
Mẹ cha vất vả nào nguôi
Công ơn trời biển xin người chớ quên”

Nghe Thế Tôn không quên từ mẫu
Mục Kiền Liên nghĩ: dẫu bây giờ…
Mẹ cha dù vẫn kính thờ
Nhưng đà khuất bóng, biết giờ ở đâu ?

Lòng chí hiếu khấn cầu Tam Bảo
Hiển thần thông tìm lão Thanh Đề
Mẹ Ngài ác nghiệp gần kề
Thác sanh địa ngục A Tỳ khổ thay !

Thương mẹ đói thảo ngay hiếu tử
Mục Kiền Liên dâng thử cơm chay
Mẹ người chụp vội ăn ngay
Hỡi ôi ! hóa lửa, cũng hoài phí thôi !

Bụng tuy đói…nhưng rồi đói lả
Cơm chưa ăn đã hóa thành than
Chỉ vì hiện kiếp vương mang
Khinh thường tăng chúng, phô phang tài hèn

Nghiệp quả ấy nhiều phen tích trữ
Thác đi rồi nghiệp dữ còn theo
Sân si, keo bẩn, gieo neo
Ac tâm chưa dứt còn đeo đẳng hoài

Thương mẹ già đêm ngày ray rứt
Mục Kiền Liên cầu Đức Bổn Sư :
Làm sao giúp mẹ giải trừ
Tiêu tan tai ách, an cư cõi lành ?

Đức Thế Tôn không đành lòng thấy
Chúng sanh kia dù quấy kiếp xưa
Bây giờ khổ mấy cho vừa ?
Dạy Ngài cứ độ đến mùa an cư

Rằm tháng bảy nhờ Sư tế độ
Lập đàn tràng cứu khổ hồn oan
Là ngày Tự tứ chư Tăng
Mười phương Tam Bảo giải nàn chúng sinh

Nghe Thế Tôn vì mình chỉ dẫn
Mục Kiền Liên ngơ ngẩn khôn cầm…
Lệ rơi, mẫu tử tình thâm
Nguyện cầu cho mẹ, Pháp âm vang rền

Nhờ con hiếu mẹ liền ra khỏi
Chốn ngục tù khổ ải trầm luân
Phước lành cho cả chúng sinh
Đều ra khỏi chốn u minh đọa đày

Mùa Vu lan là ngày đáng nhớ
Mục Kiền Liên đại hiếu thuở xưa
Nhờ ân đức ấy bây giờ
Khi hoa hồng nở báo mùa Vu lan

Khắp nơi nơi rộn ràng nô nức
Lên chùa xin tổ chức nguyện cầu
Hiện tiền cha mẹ sống lâu
Những ai đã khuất qua mau khổ nàn

Thật đúng nghĩa Vu lan : báo hiếu
Cũng là ngày Tự tứ chư Tăng
Mười phương Tam Bảo thường hằng
Khắp nơi còn ánh đạo vàng mãi soi…


Page last modified on June 09, 2015, at 08:35 AM