Nửa đêm
Niềm đau tắt nghẹn đầu môi
Dư âm ray rứt nhớ thời xa xưa
Buồn ơi, biết mấy cho vừa
Giã từ kỷ niệm, dẫm bừa thời gian
Sầu chi kéo đến miên man?
Kiếp người, ôi thuở huy hoàng còn đâu?
Giòng sông kia vẫn còn sâu
Bóng trăng hiu hắt bên cầu chờ ai?
Riêng mình thao thức canh dài
Bâng khuâng với nỗi ai hoài thế nhân!
Vân Hà (TTHA)