Nhớ quê xưa

Thương tặng quê hương yêu mến Tây Đô của tôi

Quê tôi đẹp lắm buổi hoàng hôn
Mục tử nhanh chân bước dập dồn
Thôn nữ trên vai đôi gánh lúa
Từng đoàn ríu rít trở về thôn

Những buổi bình minh ngập nắng vàng
Có đoàn em nhỏ chạy tung tăng
Tiếng cười thơ dại vang theo gió
Giọng trẻ hồn nhiên: tang tính tang...

Những buổi trưa hè ôi nắng ghê!
Vài dân thành thị rủ nhau về
Cùng nhau đùa rởn trên sông vắng
Thích thú ai nào chán cảnh quê

Những buổi mai vàng phô sắc thắm
Gió xuân nhè nhẹ trở về làng
Tiết xuân ấm áp đầy vui sống
Hương xuân dâng lại cảnh huy hoàng

Ngày ấy tôi còn tuổi ấu thơ
Nhìn đời còn nhuộm nét ngây khờ
Vô tư trong tuổi hồn nhiên ấy
Trong trắng chưa hề biết mộng mơ

Giờ đây nghĩ lại những ngày qua
Lòng thêm thương nhớ chốn quê nhà
Bao giờ cho hết phân đôi ngã?
Thanh bình vang khúc khải hoàn ca

Vân Hà (TTHA) - 1/7/65

Nhà tôi ở tận chốn Tây Đô
Lác đác đồng xa mấy nấm mồ
Có lũy tre xanh viền xóm nhỏ
Cội dừa cao ngất bóng kim ô.

Diệu Nga (THY)


Page last modified on July 11, 2023, at 08:00 AM