Tâm sự hồn ma


Tôi viếng Giác Sanh một chiều nắng nhạt
Có gió buồn hiu hắt lộng ngàn cây
Như hồn oan nuối tiếc trở về đây
Tìm an ủi qua hồi chuông trầm lắng

Tôi thơ thẩn lần ra nơi bãi vắng
Kìa chung quanh rãi rác những mồ ai?
Người dưới kia đang say giấc mơ dài
Hay ngủ hẳn, không bao giờ dậy nữa?

Chiều hấp hối, không gian pha màu sữa
Nghe đâu đây vọng lại tiếng xa xăm
"Ôi, người ơi! tôi chết đã bao năm
Hồn mệt mõi vì không nơi nương tựa

Lâu lắm rồi, người ơi vào một thuở
Tôi ngày xưa cũng sống ở dương trần
Như bao người tôi mang nặng nghĩa ân
Cha mẹ, thầy bạn, chúng sinh và Tam Bảo

Tôi chết đi chưa vuông tròn hiếu thảo
Ơn mọi người vẫn còn nặng trên vai
Đã lâu rồi tôi lê lết những ngày
Hồn vất vưởng, khổ đau và tiếc nhớ

Nhưng trời ơi, làm sao tôi gặp gỡ
Những người thân còn sống cõi dương gian
Ôi, người ơi, dù tôi có kêu than
Không ai biết, rằng tôi đang buồn giận

Tôi bực tức, tôi thấy lòng ân hận
Vì quên rằng: mình đã mất đi rồi
Người dương gian, kẻ âm phủ, hai nơi
Tôi chợt nhớ, đành im trong tuyệt vọng

Có những lúc tôi khát khao được sống
Kiếp phù du, dù chỉ một ngày thôi
Nhưng người ơi, tôi ngào nghẹn muôn đời
Vì mộng ước, không sao thành sự thật!

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on September 11, 2016, at 07:29 AM