Tân hôn biệt

Đỗ Phủ

Dây tơ hồng, cây đay quấn quít
Gần bên nhau chẳng thích rời ra
Gả con lính thú phương xa
Cầm bằng đường vắng quê nhà gửi thân
Thiếp kết tóc trăm năm làm vợ
Chiếu chăn còn sợ chữa bén hơi
Tối qua cưới - sáng đi rồi
Vội chi chàng hỡi chia phôi dạ sầu
Đường biên ải mặc dầu gần đấy
Lính Hà Dương từ bấy lâu nay
Thiếp còn chưa rõ phận này
Đứng, ngồi đâu dễ phân bày mẹ cha?
Nhớ lại thuở mẹ già nuôi dưỡng
Cha cưng chiều sung sướng nào hơn
Mẹ cha đến lúc gả con
Cho mang theo cả chó con, gà giò
Nay chàng trấn bên bờ tử địa
Lòng thiếp đau thấm thía âm thầm
Thiếp nguyền theo đến ngàn năm...
Bên chàng, tình thế khó khăn hãy còn
Xin đừng nghĩ tân hôn chưa vẹn
Việc quân binh không thẹn lòng mình
Nữ nhi chen việc nhà binh
Sợ không giương nổi một mình kiếm cung
Thương thay thiếp bần cùng phận gái
Con nhà nghèo áo váy một thôi
Chàng đi xiêm lụa cất rồi
Phấn son rửa sạch - chàng ôi chẳng cần
Trông lên thấy trăm ngàn chim lượn
Dù nhỏ, to sung sướng từng đôi
Sự đời nhầm lẫn mấy hồi
Nhớ nhau hoài nhé - chàng ôi! thiếp chờ...

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on July 15, 2023, at 05:30 AM