!!Tên rợ tù ''Bạch Cư Dị'' Tên rợ tù, tên rợ tù\\ Thủng tai, mặt nứt phiêu du đất Tần\\ Vua không giết bởi lòng nhân\\ Đất Ngô, đất Việt đông nam lưu đày\\ Họ tên, tiểu sử biên ngay\\ Cùng nhau nối gót ra ngoài Trường An\\ Bệnh đau, thân thể võ vàng\\ Mỗi ngày một nặng đường càng xa xăm\\ Sáng ăn đói khát - phí mâm\\ Ban đêm sợ bẩn chiếu nằm tanh hôi\\ Sông Giao, gặp nước nhớ rồi\\ Ruỗi tay cất giọng bồi hồi khóc than\\ Một người cao giọng bảo rằng:\\ "Các anh đều chẳng khổ bằng thân tôi!\\ Cùng đi hỏi chuyện nhau thôi\\ Người tù muốn nói, nhưng ôi! nghẹn lời\\ Lòng đầy uất hận ngất trời\\ Rằng: tôi quê quán vốn người Lương Nguyên\\ Gặp khi lưu lạc sang Phiên\\ Bón mươi năm chẳn buồn phiền xứ xa\\ Hứa thầm về đến triều ca\\ Vận y phục Hán chan hòa niềm vui\\ Vén khăn, thu áo, lệ rơi\\ Quyết tâm ngầm định kế về cố hương\\ Vợ con không được tỏ tường\\ Nghĩ thầm may được nắm xương tàn này\\ Chỉ lo sức khỏe hao gầy\\ Quân Phồn nghiêm ngặt chim bay không rời\\ Phải liều chết chạy thân tôi\\ Đêm đi, ngày ẩn qua đồi cát thô\\ Mây đen, trăng ám, cát xô\\ Náu mình bên nấm nhà mồ sợ lo\\ Cỏ xanh thưa thớt lơ thơ\\ Hoàng Hà lén vượt không chờ hết đêm\\ Chợt nghe quân Hán trống chiêng\\ Đón chào, xụp lạy tôi liền chạy ra\\ Kỵ binh trói chẳng buông tha\\ Bởi không hiểu tiếng tưởng là Phiên gian\\ Đày tôi qua chốn Giang Nam\\ Ủi an không - chẳng ngó ngàng đến tôi\\ Nghẹn ngào chỉ ngẩng trông trời\\ Nỗi oan vì phải sống đời đắng cay\\ Lương Nguyên không thấy giếng xây\\ Vợ con bỏ lại nơi đây - đất Hồ\\ Phiên bang - nhớ Hán trong tù\\ Đến khi về Hán tội tù giặc Phiên\\ Sớm tường số phận đảo điên\\ Ngày nay đâu hận vô duyên trở về\\ Thà rằng khốn khổ xứ người\\ Còn hơn đau đớn hai nơi đọa đày\\ Tên rợ tù, thân khổ sai\\ Riêng tôi cực nhọc đắng cay muôn vàn\\ Từ xưa chưa có nỗi oan\\ Chữ Hoa, lòng Hán, tiếng mang Thổ Phồn\\ \\ Vân Hà (TTHA)