!!Tì bà hành ''Bạch Cư Dị'' Tầm Dương đưa khách canh khuya\\ Gió thu hiu hắt như chia mối sầu\\ Dừng cương ghé bến giang đầu\\ Với nhau toan uống thấy đâu tiếng đàn\\ Cùng say ngại buổi ly tan\\ Phút biệt ly - ánh trăng ngàn loáng sông\\ Tì bà đâu vẳng mênh mông\\ Chủ quên trở lại - khách không ra về\\ Tìm người cung bậc tuyệt vời\\ Bỗng dưng bặt tiếng không lời nỉ non\\ Hỏi thăm nhưng đã chậm chân\\ Xin cho gặp mặt, thuyền gần đến nơi\\ Rượu thêm - đèn thắp lại rồi\\ Tiệc hoa lại mở vì người chuốc thêm\\ Vạn lần mời - mới chịu lên\\ Tì bà che nửa mặt bên dây đàn\\ So dây, nắn phím khẽ khàng\\ Chưa thành cung điệu bàng hoàng lòng ai\\ Thanh âm nức nở u hoài\\ Nghe như oán trách tình ai thuở nào\\ Cúi đầu cung bậc lên cao\\ Nỗi niềm tuông chảy dạt dào trong tim\\ Nhẹ nhàng lướt ngón tay tiên\\ Nghê thường vũ khúc tiếp liền lục yêu\\ Dây to mưa đổ ào ào\\ Nỉ non dây nhỏ như vào chuyện riêng\\ Cả hai hòa lẫn triền miên\\ Hạt minh châu vỡ nghiêng mâm ngọc đầy\\ Tiếng oanh ríu rít gọi bầy\\ Suối tuôn ngào nghẹn giọt bay xuống ghềnh\\ Có khi im bặt suối ngưng\\ Nước trong lạnh ngắt chợt dừng chẳng thông\\ Dường riêng u uất tình trong\\ Âm thầm hận nỗi bên lòng phát sinh\\ Càng hay - đàn bặt âm thinh\\ Chợt như nước vỡ từ bình pha lê\\ Tiếng đàn ngựa sắt kéo về\\ Gươm đao loảng xoảng tứ bề bủa vây\\ Ngưng đàn đánh mạnh bốn dây\\ Tiếng vang xé lụa ngón tay buốt rần\\ Đoàn thuyền lặng lẽ bâng khuâng\\ Trăng thu trắng xóa lòng sông dập dờn\\ Trầm ngâm tháo, vuốt dây đờn\\ Áo xiêm tề chỉnh, mặt nghiêm giải bày:\\ "Kinh thành nhà ở xưa nay\\ Cồn Hà Mô đó chốn này trú thân\\ Năm mười ba tuổi đàn ngân\\ Giáo phường đệ nhất vang lừng tiếng khen\\ Thiện tài phục tiếng đàn quen\\ Thu Nương cũng phải ghét ghen má hồng\\ Ngũ lăng trai trẻ hằng mong\\ Tranh nhau tiền thưởng, lụa hồng trao cho\\ Khi tôi vừa dứt tiếng tơ\\ Phách kia gõ nhịp gẫy rơi trâm vàng\\ Quần hồng rượu đổ vết loang\\ Tiệc vui lần lữa liên hoan năm tròn\\ Gió xuân, thu nguyệt ngày nhàn\\ Em trai quân ngũ, dì cam... thác rồi\\ Ngày qua nhan sắc pha phôi\\ Ngựa xe thưa thớt bồi hồi lòng ai\\ Lái buôn gá nghĩa - xuân phai\\ Lợi cao hơn nghĩa tháng ngày biệt ly\\ Phù lương tháng trước ra đi\\ Thuyền không cửa bến vui gì một thân!\\ Trăng soi sông lạnh vây quanh\\ Đêm khuya mơ lại tuổi xuân ngậm ngùi\\ Tiếng kêu thảng thốt mộng vùi\\ Lệ rơi hoen má khôn nguôi lòng sầu\\ Nghe đàn than thở giờ lâu\\ Lại thêm kể lể càng rầu lòng ta\\ Đã cùng luân lạc phương xa\\ Gặp nhau hà tất phải là từng quen\\ Năm rồi rời chốn đế kinh\\ Tầm Dương ngọa bệnh một mình ai hay\\ Chốn xa hẻo lánh - hôm mai\\ Nhạc không - tiếng trúc, tơ hoài cũng không\\ Đất luôn ẩm thấp gần sông\\ Lau vàng, trúc võ mọc quanh sân nhà\\ Tiếng gì nghe thấy chiều tà?\\ Cuốc kêu, vượn hót thật là bi ai!\\ Sông xuân hoa nở sớm mai\\ Đêm thu trăng sáng bóng dài trước hiên\\ Rượu say cạn cả vò nghiêng\\ Phải đâu không có sáo liền núi ca\\ Đâu hay như tiếng tì bà\\ Bên tai nàng dạo rõ là nhạc tiên\\ Xin đừng ngần ngại gẫy thêm\\ Vì nàng ta sẽ soạn nên "Tì Bà"\\ Cảm lời thành khẩn của ta\\ Lặng người, ngồi xuống - đàn đà lên giây\\ Tiếng nghe vội vã khôn khuây\\ Giọng đàn thê thiết khác bài trước kia\\ Bao người rõ lệ đêm khuya...\\ Lệ rơi nhiều nhất, ai chia mối sầu?\\ Ấy quan Tư Mã Giang Châu\\ Áo xanh đẩm ướt lệ sầu Tầm Dương...\\ \\ Vân Hà (TTHA)